Ta quay đầu lại, tiếp tục giận dữ nói: “Giải thích cũng không có chútthành ý nào, ngươi nghĩ lấy một Thực thần ra là có thể dọa ta sao, nếungười thật sự nghĩ như vậy thì ngươi cũng quá thất bại rồi!”
Hỏa Tịch ý cười trong suốt, nói lại: “Giữa trưa hôm nay có cơm do Thực thần làm.”
Ta cắn răng, dậm chân, nhịn xuống muôn vàn uất ức, bi thương đi về phíacửa chính của Diễm Thải cung, nói: “Gần đến giữa trưa rồi, Thực thần làm bữa trưa nhanh một chút.”
“Ừ, như thế rất tốt.”
Ta đi vài bước, rất nhanh đến cửa Diễm Thải cung, quả thực thấy người gọi là
Thực thần dẫn theo hai tiên đồng đang đi về phía Diễm Thải cung.
Dáng người Thực thần cao gầy, hắn mặc áo xanh, thần sắc nhẹ nhàng, hoàn toàn không mang lại cho người khác cảm giác dầu mỡ. Người này không giốngđầu bếp ở Ma giới chúng ta, đứng từ đằng xa cũng có thể ngửi thấy mùidầu khói.
Trước đây, ở Diễm Thải cung, ta cũng gặp qua Thực thần một hai lần nhưngkhông quan sát cẩn thận như lần này. Thường ngày, Thực thần đều nhãnhặn, thể hiện tốt truyền thống da mặt tốt của Tiên tộc.
Thấy Thực thần đến gần, ta chắp tay, thở dài nói: “Thực thần vất vả. Hoannghênh ngài đến Diễm Thải cung. Thần Quân của chúng ta chờ ngài đã lâu.”
Bình thường, ta không dễ dàng thở dài với người khác, trừ khi là người ta thực sự kính trọng.
Có ai nhìn thấy ta đối xử đặc biệt với Hỏa Tịch chưa? Lại có ai thấy tađối xử đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160622/chuong-71-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.