Diễm Thải cung nhiều lửa, bởi vậy không cần ai nhóm bếp. Hai tiên đồng củaThực thần, tay chân thật nhanh nhẹn, đem nguyên liệu nấu ăn, đĩa này đến đĩa khác đến tay Thực thần. Thực thần chỉ cần đưa tay nhận lấy liền bắt đầu bỏ vào nồi.
Khói từ trong nồi cuồn cuộn bốc lên nhưng không hề dính vào người Thực thần. Hắn xắn ống tay áo, ngón tay thon dài xẻng liên tục đảo trong nồi,thoạt nhìn cơm canh hắn nấu đều tỏa hương.
Không, ta nghĩ cơm canh hắn làm còn thơm hơn bình thường một chút.
Lúc này, một tiên đồng nhanh nhẹn đi đến trước mặt ta, cao hơn ta nửa đầu,nhìn rất hiền hòa. Hắn khẽ cười, đưa ta một cái đĩa, tiện thể sờ đầu ta, nói: “Thực thần bảo ta đưa cho ngươi, ngài nói ngài nghe thấy tiếngnước bọt ngươi nhỏ xuống đất.”
Ta nâng mắt nhìn Thực thần đang bận rộn đằng kia, hắn cũng không rảnh màquan tâm ta, chẳng qua nhìn sườn mặt hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên,thật sự rất uyển chuyển mà dịu dàng. Ta lại nhìn cái đĩa trước mặt, trên đó đặt một lá cây màu xanh lớn bằng khoảng một bông sen to đang bọcquanh cơm nắm thịt viên, nhịn không được xoa xoa khóe miệng, vội vàngnhận lấy, tạ ơn nói: “Thần tốt sẽ được báo đáp, mọi người đều là thầntốt.”
Tiên đồng cười tránh ra, để lại ta một mình hưởng thụ cơm nắm thịt viên.
Sau khi ăn xong bữa trưa ở Diễm Thải cung, ta cảm thấy cuộc đời thật viênmãn. Nghĩ đến mỗi ngày ở Diễm Thải cung đều được ăn thức ăn ngon do Thực thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160620/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.