Ta thật sự không thể tưởng tượng nổi, mới chiều Hỏa Tịch nghe nói Thựcthần đi bẫy chim chóc xong còn giận tím mặt nhưng gần như chỉ sau chốclát, đến buổi tối, thấy Thực thần trở về, cơn tức liền tiêu tán toàn bộ.
Buổi tối, Thực thần quả thật hầm một nồi canh chim, hương vị ngon cực kỳ.Nhưng Hỏa Tịch vốn là chim, đương nhiên sẽ không ăn thịt chim, bèn gọiThực thần đến, đe dọa một hồi xong lại bình tĩnh ngồi đánh cờ cùng Thựcthần.
Bởi vậy, ta không thể không nghĩ đến, Hỏa Tịch và Thực thần đều là ngườigià trước tuổi. Đồng thời ta cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc Thực thầnbụng dạ đen tối, rõ ràng buổi trưa, khi nghe ta nói xong mấy lời đó, ômhận với Hỏa Tịch, giờ lại từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ dịu dàng,khiến Hỏa Tịch mất công đau bụng cả trưa.
Tuy nhiên, ta cũng không cảm thấy gì, chẳng qua ta vẫn cho rằng Hỏa Tịchhẳn là còn phải chạy qua chạy lại giữa tẩm điện và nhà vệ sinh thần hồnđiên đảo mấy ngày liền.
Tối nay, khi chuẩn bị ăn cơm tối, vừa thấy canh thịt chim được bê lên, haimắt Hỏa Tịch đã tỏa ánh sáng lạnh, hỏa khí bốc lên sau ót, đúng là haicỗ băng hỏa. Ta vừa mới duỗi đũa ra đã bị ánh mắt như đao của hắn bắntới, cảm giác kinh khủng giống như hắn hận không thể ném đầu ta vào bátcanh.
Ta cố lấy can đảm, rụt đôi đũa về, nói: “Đây, đây cũng không phải do ta nấu ….. Ta, ta chỉ thử một lần thôi.”
Hỏa Tịch nói một câu, không rõ có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160617/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.