(Một)
Khoảnh thời gian sau này Thực Thần đều ở Diễm Thải Cung, lúc ta cúi đầu xuốnghay ngẩng đầu lên đều có thể dễ dàng nhìn thấy một cây “hành xanh”, quảthật vô cùng chói mắt.
Ta vừa thấy Hành Xanh, đầu hành trắng bóc, thân hành một màu xanh mượt, khiến cho ta có cảm tưởng là hắn bị người ta nhổ cả gốc lẫn rễ lên rồitrồng ngược xuống đất..
Cái miệng của tên Hành Xanh này bỉ ổi kinh khủng, vừa thấy ta hắn liền gọi ta là bé mập.
Quả thật, ta nhỏ thì có nhỏ, nhưng ta đã tự đánh giá lại bản thân từtrên xuống dưới, từ dưới lên trên, tuyệt chẳng thấy mình béo tẹo nào.
Ta đáp trả hắn một câu– ngươi có biết không, kỳ thật ngươi rất xấu xí. Sao ngươi sinh ra lại xấu xí như vậy chứ.
Khi nghe câu nói ấy, cái đầu hành trắng bóc của hắn từ từ xám ngắt, trông lại càng xấu hơn.
Thật chẳng hiểu sau lúc trước ta cảm thấy cái tên khó ưa này vừa ôn hòa lại có hàm dưỡng, đúng là mắt ta bị mù mới xem trọng hắn như thế.
Nhưng người có lúc lạc vó, ngựa có lúc thất thủ (*),nhìn người khôngrõ cũng chẳng phải chuyện chi mất mặt lắm, chỉ nên trách kẻ đó thật sựquá phức tạp.
(*) Người có lúc lạc vó ngựa có lúc thất thủ: câu này bạn Lư Cẩm dùng sai thành ngữ ” Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc lạc vó” nghĩa là:làm người khó tránh khỏi phạm sai lầm
Nhưng Hành Xanh không ở lâu trong Diễm Thải Cung bởi vì hắn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/2160615/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.