Ta gỡ tờ giấy Tuyên Thành ra khỏi mặt, chữ trên giấy đã bị nhòe vô cùngthê thảm, ta kéo ống tay áo lên lau lau vết mực, rồi đưa tờ giấy TuyênThành đến trước mặt hắn, uất ức nói: “Ngươi xem, chữ trên giấy đã bịnhòe ra như vậy làm sao ta biết được đó là chữ ‘Tức’ trong chữ Hỏa Tứchay là chữ ‘Tịch’ trong chữ Tịch Dương.”
Hỏa Tức tức giận đến mức không kiềm chế được, nói: “Một khi đã như vậy, hôm nay bản quân bắt ngươi phải viết phạt một vạn lần tên ‘Hỏa Tịch’ củabản quân, chưa viết xong thì không được nghỉ.”
Ta rụt người lại, ấp úng nói: “Thật xin lỗi, ta không biết viết chữ.”
Hỏa Tức cười dài rồi nói với ta: “Chuyện này rất đơn giản, bản quân viết ra chữ mẫu, ngươi cứ dựa vào đó mà vẽ lại một vạn bản cũng được.”
Bỗng nhiên chân ta nhũng ra, cười khan nói: “Việc này nên thương lượng lại, thương lượng lại đi.”
Nụ cười của Hỏa Tức càng thêm chói sáng: “Vậy hai vạn lần”
Ta bật người gào to: “Một vạn thì một vạn! Ta viết là được rồi chứ gì!”
Hắn có lòng tốt hỏi: “Có cần thêm vài bản mẫu nữa không?”
Ta vội nói: “Không cần!”
......
Kết quả ta tựa vào bàn của Hỏa Tức viết tên hắn suốt cả một đêm, thiếu chút nữa viết đến toàn thân ta co giật, miệng phun ra máu.
Từ nay về sau cái tên “Hỏa Tịch” đã bắt đầu đâm chồi mầm móng cừu hậntrong lòng ta. Xưa này luôn có câu Quân tử báo thù mười năm chưa muộn,huống hồ ta vốn không phải là một quân tử bình thường, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-quan-moi-vao-ro/123811/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.