Tiếng súng vang phá thủng màn đêm yên tĩnh.
Hứa Diệp trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi từng chút từng chút thấm ướt lồng ngực ấm áp kia, tựa như đóa hoa yêu diễm nở rộ trên nền sơ mi trắng.
Bóng tối vô biên, Sở Dục dùng ánh mắt đau thương nhìn cậu. Gió to chợt nổi lên, mọi thứ dần vỡ thành cát vụn màu đỏ nhỏ bé, bị gió thổi chẳng biết đến đâu. Tiếng rống thê lương không ngừng, tuyệt vọng cuồn cuộn tạo thành sóng gió động trời cắt nuốt cậu.
Cậu bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh, hơn nửa ngày mới có thể thoát ra từ cơn ác mộng kia, hít sâu vài cái để ổn định lại, như muốn đem tất cả khí độc tắc nghẽn trong lồng ngực phiền muộn bức ra ngoài.
Trong phòng còn bật một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh điện vàng nhạt. Hứa Diệp rời giường mở cửa sổ, gió đêm cuối mùa thu thổi có chút lạnh. Cậu khoác áo im lặng ngồi tựa bên cửa sổ, nhìn mây trôi trăng sáng trên bầu trời đêm, mệt mỏi khép lại ánh mắt.
Mười ngày. Từ sau khi Sở Dục rời khỏi đã qua một khoảng thời gian dài như vậy. Anh tựa như không tồn tại, như hoàn toàn biến mất trên thế giới vậy, không có bất cứ tin tức gì. Tuy rằng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đi xử lý một vài việc vặt, nhưng trong lòng Hứa Diệp minh bạch, việc này nguy hiểm đến mức anh không thể phân tâm hay bận lòng vì mình, bằng không anh sẽ không đem mình đơn độc lưu lại trong đại bản doanh Sở gia. Không khí trong chủ trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phuc/1520650/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.