Hứa Diệp vốn tưởng rằng lên giường nghĩa là muốn làm, kết quả lại chỉ ôm hôn cậu một hồi rồi nói: "Ngủ đi."
Gian phòng tối lại, ngọn đèn sát tường duy nhất tản ra ánh điện vàng nhạt ấm áp mỏng manh như đom đóm.
Thân hình trần trụi được vùi trong đệm giường mềm mại, bên tai im lặng, chỉ có hô hấp bình ổn của người kia. Hứa Diệp mở mắt, nương theo ánh sáng nho nhỏ kia nhìn dung nhan khi nhắm mắt say ngủ của nam nhân.
Trong hai mươi tám năm sinh mệnh, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đặt một người ở trong lòng như vậy, toàn tâm toàn ý tin cậy, không chút cố kỵ dựa vào, cam tâm tình nguyện giao phó toàn bộ mọi thứ.
Cảm giác như vậy thực kỳ diệu, thật giống như ngôi sao chổi đơn độc một mình vượt qua vạn năm ánh sáng, rốt cuộc bị lực hấp dẫn cường đại cải biến quỹ đạo, rơi xuống mặt đất kiên cố kia. Bị tiếp nhận, bị bao dung, từ nay về sau sẽ không bao giờ phải đeo bí mật xấu hổ khó nói kia trên lưng, cũng không bao giờ phải cô độc một mình bước về phía trước.
Hứa Diệp đang nằm nghiêng, im lặng nhìn nam nhân, không phòng bị khi đối phương bất ngờ mở mắt. Cậu hoảng hốt, vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, chỉ nghe Sở Dục khẽ cười một tiếng nói: "Nhìn chằm chằm ta lâu như vậy, sao lúc này lại nhắm mắt chứ?"
Hứa Diệp không giả bộ được, lông mi run run mở mắt ra. Ánh sáng hôn ám che giấu khuôn mặt phiếm hồng vì xấu hổ, cậu ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phuc/1520651/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.