Tác giả: Tây Tây Đặc
Edit: Quả Xanh
Nước sông bao phủ người phụ nữ điên và bức tượng đá, bọn họ trôi nổi dưới mặt nước, bị dòng nước đẩy từ từ xuống hạ lưu.
Khung cảnh này có loại cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Trần Ngưỡng muốn đi xuống sông, nhưng Triều Giản đã ngăn anh lại rồi nói: "Đã chết rồi."
"Nhưng bọn họ không chìm xuống." Trần Ngưỡng lẩm bẩm.
Triều Giản không nói gì.
Tầm mắt Trần Ngưỡng đuổi theo thi thể cùng bức tượng đá, anh chớp chớp đôi mắt khô khốc, trong nháy mắt đó hình như anh nhìn thấy dưới đáy nước có thứ gì thì phải.
Tầng tầng lớp lớp.
Ngay lúc Trần Ngưỡng muốn hòa mình vào dòng sông, thì hai mắt đột nhiên trở nên tối mịt, không thể mở được phải nhắm mắt lại.
Triều Giản hất cái tay dụi mắt của anh ra: "Ngẩng đầu lên."
"Chắc là tro." Trần Ngưỡng ngẩng mặt lên, để Triều Giản sờ mi mắt mình.
Một luồng gió mát lạnh đập vào mắt anh, theo sao là mùi khói, mùi sữa và mùi thuốc thoang thoảng, tất cả đều quá quen thuộc.
Đầu óc Trần Ngưỡng trống rỗng, bình thường có thứ gì bay vào mắt anh đều tự dùng tay dụi dụi vài cái là xong, làm gì có ai thổi cho anh chứ.
Cảm giác này thật khó tả, anh cứ như đã biến thành một bạn nhỏ vậy.
Trần Ngưỡng có chút ù tai, không đúng, anh đã 25 rồi, tuổi này không thích hợp làm bạn nhỏ nữa, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ê răng rồi.
Trần Ngưỡng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/1982746/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.