Triều Giản làm như không phát hiện, hắn tiếp tục băng bó cho Trần Ngưỡng một cách không nhanh không chậm, những ngón tay hơi lạnh luôn có thể cọ xát vào anh.
Vai, eo bụng, trước ngực, phía sau lưng, ở khắp mọi nơi.
Triều Giản băng bó vết thương cho Trần Ngưỡng xong liền rời khỏi phòng, hắn kêu Hướng Đông đưa mình một điếu thuốc.
Hướng Đông phỉ nhổ: "Chúng ta là tình địch, mày hướng lão tử muốn một điếu thuốc, là không thèm để lão tử vào mắt đúng không?"
Nói thì nói như thế, hắn vẫn ném điếu thuốc qua.
Tên này không phải không hút thuốc lá sao, không phải không thích Trần Ngưỡng hút thuốc à? Vậy mà bây giờ chính nó lại muốn hút thuốc.
Hướng Đông ở trong lòng cười lạnh, bố đây cần thiết lấy việc giúp người làm niềm vui rồi.
Tốt nhất là vừa hút liền nghiện luôn, trở thành một thằng nghiện thuốc lá, vậy thì sẽ làm không được bảo bảo ngoan của Trần Ngưỡng nữa.
Hướng Đông ác ý nghĩ, hắn ném bật lửa cho Triều Giản, ra vẻ quan tâm nói: "Biết bật không? Muốn Đông ca dạy cho không?"
Tiếng "Đinh" từ ngón tay của Triều Giản tràn ra, hắn đứng ở ven tuờng tối tăm châm điếu thuốc, rồi ngửa đầu rít một hơi rất thành thạo.
Hướng Đông lập tức giận điên lên, hắn hung hăng túm lấy áo của Triều Giản: "Mẹ mày... Chính mày là một kẻ nghiện thuốc lá, thì dựa vào cái gì quản chế Trần Ngưỡng... Không cho nó hút thuốc? Giả vờ lừa gạt nó vui ha!"
Trong mắt Triều Giản đầy lệ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-phan-so-019/1982745/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.