Xảy ra chuyện đó với Giác rồi, tôi cảm thấy hoàn toàn viên mãn.
Đau đớn là điều đương nhiên. Giác rất ấm áp, bàn tay và thân thể nóng hổi, đủ để tôi khắc ghi trong lòng.
Lúc tỉnh dậy lưng tôi đau lắm. Ngoài cửa sổ vẫn một màn đêm đen, bình minh vẫn chưa ló dạng.
Giác xoa đầu tôi trìu mến, tôi nằm trong lòng Giác, chầm chậm mở lời: “Chúng ta gặp nhau đã bao lâu rồi?”
Anh ôm tôi, im lặng hồi lâu rồi dịu dàng nói: “Không nhớ nữa.” Anh bế tôi lên giường, cúi xuống hôn tôi, “Anh xuống lầu lấy sữa tươi, em ngủ thêm chút nữa đi.”
Một nụ hôn hoàn toàn bình thường, vị ngọt như vẫn còn vương trên bờ môi. Không có gì xảy ra cả.
Nói rồi Giác đứng dậy khoác áo vào, tôi chống cằm cười cười: “Ba tháng, Giác, hôm nay lúc mặt trời mọc, là vừa tròn ba tháng.”
Lưng anh đối diện với tôi. Tôi ngó chằm chằm vào đường nét đẹp đẽ trên xương bả vai của anh. Trong vòng ba tháng nếu nam yêu không hoàn thành điều ước, chiếm đoạt hồn phách của chủ nhân và trở về vòng ngọc thì vào giờ khắc mặt trời ló dạng, anh ta sẽ hóa thành một làn khói trắng bay đi. Ngọc cần nước, ánh sáng và sức nóng là thiên địch lớn nhất.
Tôi vẫn mỉm cười: “Anh định xuống lầu lấy sữa rồi đi luôn không quay lại nữa đúng không?”
Giác không quay đầu lại. Tôi nấc nghẹn. “Dù ba tháng nay hay là bốn trăm năm trước, em chưa từng hỏi anh có yêu em hay không. Bây giờ em hỏi anh, anh có yêu em không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-ngoc/87946/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.