Bình minh rạng dần trên hẻm núi. Mọi vật như bừng tỉnh dậy sau một đêmdài. Tiếng chim líu lo, tiếng gà rừng gọi sáng, làn sương mỏng phơn phớt bay, tất cả đều hớn hở đón vầng dương lại về.
Khả Mỹ Dung cũng thế, trên gương mặt xấu xí của nàng dường như sống động hơn khi đôi mắt dần dần hé mở. Nàng kinh ngạc, qua đôi mắt đã biểu hiện điều này khi thấy vẻ hồi hộp lẫn lo lắng lẫn vui mừng của Cừu Thạch. Và kề bên đó là một gương mặt của một người lạ đang thấm đượm đầy nhữnggiọt mộ hôi trên bộ mặt tái mét mệt nhọc. Khả Mỹ Dung khẽ hé miệng ra,và thêm một lần kinh ngạc nữa khi chính nàng cơ hồ không nghe được giọng nói của nàng. Nàng hỏi :
- Muội đã làm sao rồi Cừu huynh?
Chỉ nói được bấy nhiêu thôi mà Khả Mỹ Dung đã nghe mệt muốn ngất di đếnnơi vậy. Không cần Cừu Thạch đáp lời, nàng cũng đã hiểu được tình trạngcủa nàng rồi. Tuy nhiên, nàng vẫn muốn Cừu Thạch khẳng định điều này cho nàng nghe, nàng lại gượng hỏi :
- Muội đã nguy đến nơi rồi sao Cừu huynh?
Đến chừng đó, Cừu Thạch mới lên tiếng trấn an, nhưng trong giọng nói của chàng vẫn không sao giấu được niềm lo lắng. Chàng nói :
- Muội sẽ không sao đâu. Rồi huynh sẽ làm cho muội bình phục mà... muội chỉ bị...
- Cô nương! Hãy nghe ta nói đây!
Người của Lam Y môn chừng như không đợi được nữa, đã chận ngang lời nóicủa Cừu Thạch và nói xen vào. Khả Mỹ Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-long-cuu-chuyen/2891524/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.