Morren cho rằng câu trả lời ấy chính là một lời khẳng định. Cậu vô thức nở một nụ cười lấy lòng với Vernes rồi tùy ý cọ mặt mình lên mặt đối phương như một chú cún nhỏ, sau đó theo bản năng thơm lên môi của hắn mà không có chút kiêng kị nào.
Vernes không né tránh.
Morren không hài lòng mở mắt rồi thơm lên hai lần, nhưng chỉ thấy nó lạnh buốt như thể có tia điện.
Cậu sững sờ một chút, bỗng nhiên ôm ngực rồi giãy giụa khỏi người của đối phương.
Vernes dùng một vẻ mặt không rõ cảm xúc để nhìn cậu, rút bàn tay đang siết chặt của mình lại.
Hai người đứng cách một bước chân rồi im lặng nhìn nhau.
Morren nghi hoặc khống chế cổ tay hơi run rẩy của mình, không biết cảm giác thần kỳ trong người là gì. Cậu hơi bị phản ứng của cơ thể hù dọa, tựa như cậu không nên làm như vậy. Nó nói với cậu rằng, chuyện mà cậu đang làm vô cùng càn rỡ và vượt qua phép tắc giống như đang khinh nhờn thần linh vậy.
Cậu đứng yên lặng vài giây, đột nhiên lại liếm môi và nhào vào người Vernes lần nữa.
"A..." - Đầu gối của cậu đập xuống đất nên có chút thấy đau.
Vernes trông vừa như bị hù dọa, vừa như đang tức giận. Vẻ mặt ấy khiến Morren không tài nào phân biệt được rốt cuộc đó là cảm xúc gì. Thế nhưng Vernes cũng không phản kháng mà yên lặng không nói lời nào, để mặc cho cậu đè mình lên mặt đất. Chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang nhìn Morren chằm chằm, yết hầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152305/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.