Tháp cao có hình trụ, chiếc cầu thang xoắn ốc được xây lên bên trong. Ngoại trừ căn phòng mà Morren mới tỉnh lại ban nãy, trên tầng cao nhất còn có một phòng bị bóng tối bao phủ, không biết dùng để làm gì.
Có vẻ như không có người sinh sống lâu dài ở một nơi thần bí như thế này, cho nên bụi đã phủ đầy trên lối đi và mang đến một mùi ẩm ướt. Nhưng ở đây cũng khá sạch sẽ, không phải cứ đi vài bước là sẽ giẫm trúng xương người như trong tưởng tượng của Morren.
Tiếng người vang lên trong căn phòng cách vách. Cửa phòng được mở rộng như thể đang cố ý chào đón Morren đến gần.
Sắc trời bây giờ dường như còn tối hơn so với lúc cậu tỉnh lại. Căn phòng kia tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào được.
Bóng tối mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi không tên, thế nhưng Morren lại có một ảo giác giống như nó đang mời gọi cậu.
Cậu nghe được tiếng hít thở đã hấp dẫn sự chú ý của mình, vì vậy quyết định bước vào.
"Có ai không?" - Cậu nuốt nước miếng rồi hỏi.
Tiếng quần áo ma sát vào nhau vang lên bên chân.
"...Là người sống sót sao?"
Cậu hơi ngạc nhiên, nhưng bởi vì không có cảm giác nguy hiểm khi Ma Nhân đang tiếp cận cho nên mới mơ hồ suy đoán như vậy.
"...Ừm".
Người kia như thể đang chần chừ một chút rồi mới yếu ớt lên tiếng.
Morren nghe vậy thì ngồi xổm xuống, tiến đến rất gần mới có thể miễn cưỡng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-linh-khong-cho-toi-yeu-duong/1152306/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.