"Huynh cứ xử đi." Khúc Duyệt đáp rồi nói thêm, "Cửu Hoang đã tỉnh rồi, đám rắn hắn thả ra ngoài ban đầu đích thật không ăn người..."
Khúc Tống nghe xong, một lúc lâu vẫn không có phản ứng nào, chỉ hỏi: "Hắn không làm gì muội chứ?"
"Không có, chỉ nói muốn đi báo thù huynh và những người năm đó đã bắt giữ hắn." Khúc Duyệt ăn ngay nói thật.
"Giao ra công pháp cũng dễ dàng thật." Khúc Tống tỏ ra nghi ngờ, "Năm đó mặt lạnh đằng đằng sát khí không nói một câu, bây giờ nói giao ra liền giao ra."
"Vì huynh nghĩ phức tạp thôi. Vấn đề này rất dễ lý giải, lúc ấy hắn thấy chúng ta giết rắn của hắn, còn vây khốn hắn, mà muội còn bắn hắn một mũi tên vào tim..." Dừng một chút, "Hắn vốn đã không giỏi ăn nói, rất khó giao tiếp. Lúc đó lòng đầy thống khổ và giận dữ, ai có thể nói chuyện vui vẻ nổi chứ? Đã mười năm trôi qua rồi mà lúc nãy hắn vẫn còn rất gay gắt với muội đấy. Nếu muội không đem chuyện Quả Hợp Đạo Ác nói ra, khiến bản thân hắn cũng nảy sinh nghi ngờ thì căn bản hắn cũng không nói chuyện đàng hoàng nổi đâu, sợ là cả trăm năm sau vẫn còn hằn học với muội."
Nói đến đây, Khúc Duyệt cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm.
Năm đó chính nàng đã cắm vào tim hắn một mũi tên, sau đó nàng áy náy thống khổ lại sợ hãi, không dám gặp lại hắn, toàn bộ quá trình đều do Khúc Tống thẩm vấn, nàng chỉ nghe ngóng theo dõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-khuc/2249665/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.