Chương trước
Chương sau
Nhóm người Lăng Phi đi theo Tân Lập đến địa phương được an bài nghỉ ngơi.
Trên đỉnh núi chỉ còn lại Lăng Tiếu cùng các phu nhân, nhi tử, nữ nhi cùng con dâu của hắn.
- Tiểu Vũ, tiểu Trạch, mau đến, không phải cả ngày đều la hét đòi gặp gia gia sao? Hiện tại gia gia của hai đứa đã ở trước mặt, phải tận tình mà xem đi!
Mộng Tích Vân nhìn Lăng Vũ cùng Lăng Trạch vẫy tay cười nói.
- Thái nãi nãi, vừa rồi nãi nãi không thấy chúng cháu cùng gia gia về sao? Mọi người đã sớm nhận thức nhau!
Lăng Vũ ôm cánh tay Mộng Tích Vân nói.
- Đúng vậy, vẫn là gia gia cứu chúng cháu, mẫu lão hổ bị gia gia nói một câu đã bỏ chạy, gia gia thật lợi hại, còn gia tăng thêm thực lực cho chúng cháu, hiện tại cháu là linh sư trung giai, người bình thường không phải là đối thủ đâu!
Lăng Trạch thập phần đắc ý nói.
- Nhìn xem thái nãi nãi hay quên, nếu đã nhận gia gia thì tốt rồi, sau này đi theo gia gia, học một thân bổn sự, trong Trung Vực sẽ không còn ai là đối thủ.
Mộng Tích Vân thật sủng nịch nói.
- Dạ, chúng cháu nhất định học tập với gia gia!
Cả hai đồng thanh nói.
- Tốt lắm, chúng ta quay về hậu viện trước đi, Lăng Thiên cùng Nguyệt Mai đã kết hôn, người làm cha như con cũng không có tham gia, vì vậy cha cùng Hàn lão đều thay con làm người chủ hôn, hiện tại về hậu viện trước, cho họ mời trà, lễ này cũng không thể phế đi!
Lăng Chiến nói.
Mộng Tích Vân lập tức phụ họa:
- Không sai, đi về trước, để Lăng Thiên cùng Nguyệt Mai kính trà, phải cảm ơn hài tử Nguyệt Mai không tệ, sinh đôi long phượng thai cho chúng ta ah!
Ngay sau đó mọi người bay về hậu viện.
Lăng Tiếu ngồi trên chủ vị, Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai quỳ trước mặt kính trà cho hắn.
Loại cảm giác này làm cho Lăng Tiếu cảm nhận được mình đã trở thành trưởng bối, con trai đã thành thân có sự nghiệp rồi sao!
- Cha (công công),thỉnh uống trà!
Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai đồng thanh nói.
Lăng Tiếu nhận trà uống một hớp, cười nói:
- Ha ha, tiểu tử thật không tệ, tìm người vợ tốt như vậy, sau này nhất định phải đối đãi tốt với vợ của con, nếu để cho cha biết con khi dễ nàng, lão tử nhất định không bỏ qua!
Phượng Lăng Thiên lập tức làm ra vẻ sợ hãi nói:
- Cha yên tâm đi, hiện tại con như gia gia, đều là thê quản nghiêm!
- Huynh nói cái gì?
Bạch Nguyệt Mai lập tức trừng hắn.
- Không…không nói gì, nói sai nói sai!
Phượng Lăng Thiên lập tức xua tay giải thích.
Phượng Lăng Thiên từ nhỏ tinh linh nghịch ngợm, nhưng hắn chỉ có hứng thú với việc tu luyện cùng chơi độc vật, đối với phương diện nữ nhân tuyệt đối không phong lưu như lão tử của hắn.
Lúc ấy Lăng Tiếu đã cảm thấy kỳ quái, tiểu tử kia vì sao không kế thừa truyền thống tốt đẹp của hắn đâu.
Cuối cùng hắn cảm thấy có lẽ do mình đem Phượng Lăng Thiên giao cho đại tế ti dạy dỗ nên mới bị ảnh hưởng thành như thế đây?
Về sau nếu không phải Bạch Nguyệt Mai truy ngược Phượng Lăng Thiên, chỉ sợ hắn còn chưa kết hôn sớm như vậy, còn có được đôi long phượng thai.
Cũng chính vì có được đôi long phượng thai, Phượng Lăng Thiên hoàn toàn một lòng với Bạch Nguyệt Mai, mà Bạch Nguyệt Mai được nãi nãi, mẫu thân cùng di nương yêu thương, cho nên Phượng Lăng Thiên càng thêm nhược thế.
Ở điểm này Phượng Lăng Thiên thật giống gia gia Lăng Chiến.
- Đây là quà gặp mặt đưa cho Nguyệt Mai, xem như người làm công công như ta không thể bạc đãi con dâu.
Lăng Tiếu lấy ra không gian giới giao cho Bạch Nguyệt Mai, nói.
Tuy Bạch Nguyệt Mai lần đầu tiên gặp mặt cha chồng, nhưng nàng từng nghe kể về sự tích của hắn, hơn nữa vị trượng phu kiệt ngạo bất tuần của nàng càng thêm tôn sùng công công, hiện tại nhìn thấy phong phạm của hắn chứng thật làm cho nàng cảm giác thật sự kính ngưỡng.
Nàng tiếp nhận không gian giới không ngừng cảm ơn, trong lòng không khỏi có chút tò mò bên trong không gian giới lại có vật gì đây?
Phượng Lăng Thiên mang theo vị chua nói:
- Cha, cha không thể nặng bên này xem nhẹ bên kia, tốt xấu con cũng là con của cha, vì sao không cho con chút lễ vật đâu?
- Muốn cha cho con lễ vật không phải không được, thánh khí thần vật đều có.
Lăng Tiếu thần bí nói.
Lời này vừa nói ra làm ánh mắt mọi người đều sáng lên, ai cũng biết mấy năm nay Lăng Tiếu khẳng định có thu hoạch lớn.
Hai mắt Phượng Lăng Thiên phát sáng nói:
- Thật sao?
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Nhưng điều kiện gì?
- Ha ha, tiểu tử ngươi còn biết cha của ngươi có điều kiện sao!
Lăng Tiếu cười đáp, nói tiếp:
- Chờ đến khi nào con chịu được một chiêu của cha, mấy thứ này đều thỏa mãn con!
- Cha nói phải giữ lời!
Phượng Lăng Thiên nháy mắt đầy chiến ý.
Hiện tại hắn là huyền đế trung giai, tốc độ tiến giai không ai so sánh, hơn nữa chiến lực không thua kém huyền đế cao giai, hắn không tin ngay cả một chiêu của phụ thân cũng không nhận được.
Lăng Tiếu vẫn thật hài lòng đối với cảnh giới của nhi tử, nhưng không lộ ra trên mặt mình.
- Con xác định hiện tại phải đón một chiêu của cha sao?
Lăng Tiếu hỏi.
- Đương nhiên, con không tin ngay cả một chiêu của cha mà con cũng không nhận được!
Phượng Lăng Thiên tràn đầy tự tin đáp.
- Không biết tự lượng sức mình!
Lăng Tiếu âm lãnh nói một câu, một chút khí tức đột nhiên bắn ra ngoài.
Phốc!
Phượng Lăng Thiên nhất thời như diều đứt dây bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung.
Mọi người bị cảnh tượng này làm kinh hoảng, sắc mặt Bạch Nguyệt Mai tái nhợt vô cùng.
Không ai nghĩ đến Lăng Tiếu vì sao đột nhiên ra tay, còn đánh bị thương con của mình.
- Tiếu nhi con làm gì vậy, sao tự nhiên đánh bị thương Thiên nhi!
Mộng Tích Vân là người duy nhất có thể chỉ trích Lăng Tiếu.
Bà nhanh chóng chạy tới muốn đỡ Phượng Lăng Thiên.
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nó không chết được.
Lăng Tiếu cười nhẹ nói.
Trong lòng Phượng Tiêm Vận đau xót, nhưng nàng cảm thấy Lăng Tiếu tuyệt đối không vô duyên cớ làm như vậy, vì vậy vẫn nhẫn nhịn không nói chuyện.
Mộng Tích Vân còn chưa đến gần Phượng Lăng Thiên, hắn đã bật lên, thần sắc cổ quái, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Thiên nhi, có sao không?
Mộng Tích Vân quan tâm hỏi.
Phượng Lăng Thiên lắc đầu nói:
- Nãi nãi cháu không sao.
Sau đó hắn nhìn Lăng Tiếu nói:
- Đa tạ phụ thân!
- Được, con biết thì tốt rồi, có một số việc gấp quá không được, sau này tuyệt đối không thể dấn thân vào nguy hiểm!
Lăng Tiếu lộ vẻ uy nghiêm nói, thần sắc chợt dịu xuống:
- Con còn cảm thấy tiếp được cha một chiêu sao?
- Ách…con không dám!
Phượng Lăng Thiên lập tức lộ vẻ xấu hổ nói.
Hắn vốn tưởng rằng dựa vào thực lực của mình có thể đón được một chiêu của phụ thân, nhưng ngay cả chân khí của phụ thân hắn cũng không chịu nổi, mới biết chênh lệch thật lớn, trong lòng càng thêm kiên định phải cố gắng.
Mọi người đều không rõ hai cha con đang nói chuyện gì.
Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai lui ra sau, đến lượt Lăng Oánh cùng Lăng Duyệt kính trà.
Lúc trước khi Lăng Tiếu rời khỏi Trung Vực, hai người còn là nhi đồng, hiện giờ đều đã trưởng thành, nhưng vẫn chưa kết hôn.
- Mời cha uống trà!
Lăng Oánh cùng Lăng Duyệt cùng kêu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.