Chương trước
Chương sau
Ngay cả Tân Lập ngồi ở vị trí cung chủ cũng thoáng khom người hành lễ, đủ thấy địa vị của Hàn Khai trong cung bất phàm bao nhiêu.
- Đều sững sờ ở trong này làm gì, chúng ta cùng đi ra nghênh đón lão cung chủ!
Hàn Khai vung tay nói.
Tân Lập lập tức đáp:
- Mọi người nghe theo lời Hàn lão, cùng đi ra nghênh đón lão cung chủ trở về!
Hiện tại bề ngoài của Tân Lập chừng ba mươi, vẫn thật trẻ tuổi, thực lực huyền đế đê giai, tốc độ tu luyện này xem như không chậm.
Mọi người đi ra khỏi chủ điện, liền nhìn thấy một nhóm mỹ nữ tuyệt sắc lăng không mà đến.
- Là các vị phu nhân, họ đều đi ra rồi!
Một huyền đế kinh hô.
- Hiện tại là lúc nào, lão cung chủ trở về họ đương nhiên đi ra đón tiếp, ngay cả lão phu nhân cũng đã đi ra thôi!
Một người khác đáp.
- Bái kiến chư vị phu nhân!
Trên dưới Tiếu Ngạo cung cùng hành lễ.
Lúc này một thân ảnh bay tới thật nhanh kêu lên:
- Lão cung chủ hồi cung!
Đoàn người của Lăng Tiếu chậm rãi lăng không về đến.
Trên một đầu Kim Sắc Lang Vương uy mãnh thần tuấn, một thanh niên đứng bên trên, trước mặt hắn có đôi thiếu niên nam nữ như kim đồng ngọc nữ hạ phàm, làm cho người ta có cảm giác phi thường rung động.
Lăng Vũ cùng Lăng Trạch ngồi trên Kim Sắc Lang Vương cũng không có vẻ khẩn trương, ngược lại vẻ mặt vô cùng vui sướng, luôn nhìn chung quanh, cao cao tại thượng quan sát mọi người bên dưới.
Khi Lăng Tiếu quay về Huyền Linh đại lục đều dẫn theo ba đầu thánh thú cùng nhau trở về.
Hai thiếu nam thiếu nữ cùng Lăng Tiếu đang ngồi trên đầu Kim Sắc Lang Vương, một đầu thánh thú cửu giai cường hãn.
Chỉ bằng vào đầu thánh thú này đã đủ quét ngang toàn bộ thế lực trong Trung Vực.
- Tỷ mau xem, là thái nãi nãi, còn có các vị nãi nãi cùng các gia gia đều đi ra nghênh đón gia gia!
Lăng Trạch hưng phấn chỉ xuống dưới kêu to.
Lăng Vũ liên tục gật đầu kích động nói:
- Cho dù phụ thân cùng Tân bá bá quay về cung cũng không có trường hợp lớn như vậy, ngay cả Hàn lão thái gia cũng đi ra rồi, thể diện của gia gia thật lớn!
- Cháu trưởng thành cũng muốn giống như gia gia, vạn người kính ngưỡng!
Lăng Trạch quay đầu nhìn Lăng Tiếu đang đứng phía sau.
Lăng Tiếu sủng nịch vuốt đầu hắn nói:
- Sau này hai cháu nhất định càng xuất sắc hơn gia gia!
Lúc đoàn người đến gần ngọn núi cao nhất, trên đỉnh núi vang lên tiếng reo hò:
- Hoan nghênh lão cung chủ trở về…hoan nghênh lão cung chủ trở về…
Từng thanh âm chậm rãi vang lên, toàn bộ trên dưới Tiếu Ngạo cung đều quỳ một gối nghênh đón lão cung chủ của bọn họ.
- Gia gia thật là uy phong!
Lăng Trạch không nhịn được kêu lên.
Lăng Vũ liên tục gật đầu cười nói:
- Đương nhiên, gia gia là người lợi hại nhất trên đời này!
Lăng Tiếu nghe được hai nhi đồng nói chuyện, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Hắn luôn theo đuổi đỉnh cao võ lực, chỉ biết không ngừng trở nên mạnh mẽ, đem toàn bộ địch nhân giẫm nát dưới chân, loại khoái cảm chiến thắng làm cho hắn cảm thấy cuộc sống phi thường phong phú, không uổng công đến thế gian này một lần.
Nhưng hiện tại hắn cảm thấy có vợ có con lại có cháu, cảm giác mừng rỡ ấm áp làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái hạnh phúc vô cùng, làm cho hắn càng kiên định bảo hộ cảm giác này cho đến vĩnh viễn.
Lăng Tiếu lên tiếng:
- Tất cả đứng lên đi!
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng đều rơi vào tai mỗi người bên dưới.
- Tạ lão cung chủ!
Mọi người lại kêu lên.
Rốt cục đoàn người hạ xuống trên đỉnh núi, nơi này đều là cao tầng Tiếu Ngạo cung, mỗi người đều là nhân vật tôn quý trong cung.
Bọn họ vẫn đang quỳ một gối dị thường cung kính.
Một nhóm thái phu nhân nước mắt long lanh nhìn Lăng Tiếu, trong ánh mắt tràn ngập tưởng niệm.
Ánh mắt Lăng Tiếu lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lăng Chiến cùng Mộng Tích Vân, tiến nhanh vài bước quỳ xuống trước mặt họ nói:
- Bất hiếu nhi bái kiến cha mẹ!
Lăng Tiếu quỳ xuống thật dứt khoát, không nửa điểm chần chờ.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Mộng Tích Vân đi tới kéo con trai, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lăng Chiến bước lên vỗ vai nhi tử cười nói:
- Xú tiểu tử, còn không trở lại cha sẽ bị mẹ con oán trách tới chết!
- Ông nói cái gì, lão nương khi nào đã oán trách qua ông!
Mộng Tích Vân trừng mắt mắng Lăng Chiến.
Lăng Chiến lập tức bại trận nói:
- Được, bà chưa từng oán trách tôi, được rồi chứ!
Sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Còn chịu nói đạo lý hay không đây!
Hiện tại Lăng Chiến đã đạt tới tu vi huyền đế, mà Mộng Tích Vân chỉ đến thiên tôn, nhưng vị huyền đế như hắn cũng không phải đối thủ của vị thiên tôn kia ah!
Lăng Tiếu ôm mẫu thân, nhìn Lăng Chiến cười nói:
- Cha, mẹ là mẫu thân tốt nhất thiên hạ, mẹ ôn nhu thục đức, còn đối xử tốt với cha vô cùng, con nghĩ nhất định do cha chỉ lo tu luyện không bồi mẫu thân nên mẫu thân mới tức giận như vậy đi!
Lời này vừa nói ra, Mộng Tích Vân tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Vẫn là con trai hiểu biết mẹ, cha con là kẻ không hiểu phong tình, lúc trước mắt mù mới trúng ý hắn!
- Khụ khụ…con nói cha con, chẳng lẽ con không phải như vậy, con xem những đứa con dâu này, đã chờ con trở về chờ đến mức cả hoa cũng tàn!
Lăng Chiến đỏ mặt phản kích.
Lần này đến lượt Lăng Tiếu xấu hổ, ánh mắt dừng lại trên thân nữ nhân của mình.
Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt, Cát Bội Hân, Bạch Vũ Tích, Vi Đại Nhi, Băng Nhược Thủy, Dao Thanh Mẫn, Ngọc Liệt Diễm, Vũ Mị Nương, Đông Phương Tinh, La Mỹ Anh…những nữ nhân đẹp như thiên tiên, khiến cho hắn hoa mắt thần mê, vô luận thế nào ở trong mắt hắn các nàng vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.
Các nàng đồng thời hành lễ:
- Cung nghênh phu quân trở về!
Lăng Tiếu cười khổ nói:
- Mọi người sao lại nói vậy, đang giận ta sao? Còn khách khí với ta như vậy!
Phượng Tiêm Vận dẫn đầu đứng thẳng người, bước lên vỗ nhẹ lên mặt Lăng Tiếu ôn nhu nói:
- Các tỷ muội đều rất nhớ huynh!
Trong lòng Lăng Tiếu nhói lên, cảm giác áy náy xông lên trong lòng, cầm tay Phượng Tiêm Vận nhìn các nàng nói:
- Ủy khuất mọi người!
Sau đó hắn quay đầu nhìn Tân Lập:
- Lập nhi cho họ giải tán đi, ta trước tụ tụ một chút với sư nương các nàng, ba ngày sau mời dự họp ở diễn võ trường, ta gặp mặt mọi người trong cung!
Tân Lập nghe được sư phụ gọi mình, vẻ mặt kích động liền đáp:
- Dạ, sư phụ!
Ngay sau đó hắn lập tức truyền đạt mệnh lệnh, tạm thời cho mọi người tán đi, chuẩn bị đại hội ba hôm sau.
Diệp Vân Phong, Tàn Báo, Độc Ưng, Độc Hạt Tử, Lãnh Xà, Lý Cuồng Hổ, Phong Nha…những người này đều biết điều thối lui.
Chỉ còn lại Hàn Khai, Mộc Hòe, Lăng Hà, Lăng Thương, đại tế ti…những trưởng bối của Lăng Tiếu còn lưu lại.
Lăng Tiếu chào hỏi bọn họ, lát sau họ cũng rời đi, lưu không gian cho Lăng Tiếu gặp mặt các phu nhân cùng bọn trẻ.
- Ngũ ca, ta cho người mang theo các vị đi nghỉ ngơi trước.
Lăng Tiếu quay mặt nói với Lăng Phi.
Lăng Phi gật đầu nói:
- Được, chuyện của chúng ta không gấp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.