Tông Thủ cố gắng kìm nén lòng mình, một mảng băng lạnh lẽo, tay phải chỉ muốn nắm chặt thanh vô danh kiếm kia, gân xanh nổi cộm lên.
Cho dù cảnh đến trước mặt cũng không đến nỗi hắn phải mất đi dũng khí rút kiếm.
Do đó, điều này cũng chẳng có ích gì? Ngươi đứng trước mặt tuy chỉ là Tuyệt Diêm hóa thân thừ một giọt máu nhưng lại khiến cho hắn tuyệt vọng, đó chỉ là thần ma vô tướng, so với người trước mặt khác hắn với Hỏa tinh và Vô Hạo Nguyệt.
Cho dù có là một vị Thánh Cảnh trong lúc này hắn cũng dám liều mạng rút kiếm tra thách đấu.
Nhưng lại là người trước mặt này, khiến hắn cảm thấy đến hít thở cũng không được, buộc phải nín thở.
Do đó, muốn hắn từ bỏ? Không bao giờ.
Nhưng không lẽ lại đứng đó nhìn những người này đứng trước cửa Uyên Môn ngăn cản?
Hoặc là đợi Lâm Huyền Sương ra tay giúp đỡ?
Nhưng trong lòng lại cảm thấy tự ti, trong lúc này nghĩ về những việc đấy không tránh khỏi dư thừa.
Tuy không muốn thừa nhận đối phương vẫn chưa lộ ra sát khó, do đó tính mạng hắn lúc này lại nằm trong tay vị Thánh Tôn này, một quan niệm nhất thời.
Cái cảm giác đúng là khiến mọi người cảm thấy khó chịu mà.
Tuyệt Diễm khiến tâm trạng hắn thay đổi, nhưng không thèm để ý cứ thản nhiên nói:
- Ngươi là hậu bối của nhà họ Lục ta, có được thực lực như vậy là một trong số hàng ngàn vạn người gia tộc mới có. Lão phu thấy an ủi được phần nào, hôm nay chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432712/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.