Tuyệt Diễm ở phía đối diện lại còn cười đểu, giống như đang chế giễu hắn không biết lượng sức mình.
Hai tay Tông Thủ nắm chặt lại một lần nữa, vừa tức vừa hận, hận bản thân mình vô tích sự, tức vì bị Tuyệt Diễm khinh miệt.
Kết thúc như thế. Tuyệt đối không được!
Dồn nén cơn tức giận lại, nhưng nó lại dần dần tăng lên,tức đến tột cùng.
Con ngươi đau đớn, sớm đã khắc cốt ghi tâm không được dùng đến lực dó, cũng không ngừng ăn mòn nguyên hồn của hắn.
Nhưng lại không dao động được lòng hắn, khiến ý trí của hắn ngày càng tăng lên.
Nhất định phải đi qua đó!
Phía sau “ oang” một tiếng nổ vang trời ở Minh Môn, chỉ nhìn thấy dấu vết.
Đệ tử của Minh Môn chết vô số, ồ ạt đồn về thanh kiếm Tông Thủ đang khống chế.
Khiến một không gian nhão nhẹt bị rách một lỗ hổng to, Tông Thủ đắc ý tiến thêm một bước nữa.
Tuyệt Diêm ở phía xa bỗng nhíu mày: “ Minh Môn” phép Minh tử của ngươi, sao có thể xuất chiêu như thế được, nhưng mà vận dụng như thế lẽ nào không quan tâm đến tính mạng sao?
Tông Thủ im lặng, lúc này bất gì một lực nào chỉ cần có thể giúp hắn đi vào Uyên Môn, dù hắn có bị hồn bay phếch lạc cũng không tiếc.
Hơn nữa, Minh tử này có tiêu hao một ít tuổi thọ
Minh lực quanh quẩn bên ngoài, bên trong cơ thể cũng cuồn cuộn không ngừng chảy.
Bên ngoài cơ thể Tông Thủ, lại hình thanh một đôi cánh, màu xám trắng.
Mà bên trong hồn niệm, vòng luân hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hoang/1432713/chuong-1312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.