Edit: Tiểu Bảo
Ngồi vào hướng Cao Viễn chỉ, đó là một cái sofa mềm mại, Trần Tố không biết bọn họ tìm mình muốn xác nhận chuyện gì, bọn họ không nói, cậu không tiện truy hỏi, trong lòng không cách nào giảm bớt bất an tràn ngập.
Họ nói về đề tài Trần Tố hoàn toàn nghe không hiểu, cũng hoàn toàn xem cậu không tồn tại, Trần Tố bất an đánh giá sự xa hoa bốn phía, sau cùng ánh mắt rơi vào điểm tâm trông giống như từng nhìn thấy trong tạp chí bày trên bàn kính trước mặt.
Không biết hiện tại rốt cuộc là mấy giờ, từ cấp hai đã không có kinh nghiệm ngủ ngoài, lo âu khiến Trần Tố ít nhiều càng gấp gáp càng đói bụng, cơm trưa chưa ăn, đồ buổi sáng đều ói ra khiến dạ dạy rỗng tuếch, càng nghĩ lại càng muốn ăn, Trần Tố thấy bọn họ đều không chú ý liền ăn mấy miếng, bánh kia vào miệng rất mềm ngọt mỹ vị.
Sofa mềm mại, bánh ngọt hương bị ngọt ngào thoả lấp dạ dày, cộng thêm gột rửa đi một thân dơ bẩn, Trần Tố mạnh mẽ chống đỡ chẳng bao lâu mệt mỏi lệch người đi, cậu ngủ mất.
Một giấc này thật sự thoải mái, dưới thân mềm mại, như lay động trong mây, thoải mái không thôi. Trần Tố luôn chỉ có kinh nghiệm ngủ giường cứng thật không biết giường còn có thể thoải mái như vậy, loại cảm giác này có chút giống như ôm ấp của mẹ sâu trong ký ức gần như đã quên.
Mở mắt, Trần Tố liền thấy người gần trong gang tấc, là người duy nhất không nói chuyện không biết tên đêm đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847758/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.