Trần Tố sợ người này, sợ người cũng như tên.
Vương Tuấn cho Trần Tố một xấp tiền mặt còn chưa xé giấy niêm phong ngân hàng, “Tự mình giải quyết vấn đề nội trú trong trường, đem đồ mang đến đây.” Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh, anh chỉ biết dùng giọng ra lệnh.
Trần Tố nhìn tờ thứ nhất nằm trên xấp tiền, đó là một trăm đồng, vậy một xấy này là một ngàn đồng? Không, là một vạn đồng!! (khoảng 35 triệu)
Cho tới bây giờ chưa từng thấy con số lớn như vậy, Trần Tố kinh hoàng xua tay không muốn. Nhà họ Trần mặc dù là nông dân, nhưng gia huấn (giáo huấn trong gia đình) vẫn phải có, mẹ Trần cả đời tranh cường háo thắng (có tính cạnh tranh),vào lúc khó khăn mượn ở quê hai ba trăm, dù thời gian mượn ngắn cũng đưa thêm mấy đồng tiền lãi, mau trả hết mới ngủ ngon giấc, bà giáo dục con cái là, ăn người miệng ngắn, bắt người nương tay, làm gì cũng không thể lấy không đồ người khác, huống chi là tiền!
Trần Tố không lấy, Vương Tuấn cũng không hỏi.
Cuối cùng Trần Tố vẫn không tìm được quần áo của mình, Vương Tuấn tiện tay cầm từ trong tủ quần áo ra vài thứ cho cậu, vốn định ưỡn ngực kiên quyết không nhận ân huệ người ta cuối cùng Trần Tố vẫn mặc vào, không có biện pháp, cũng không thể mặc áo đơn về, tuy nói khí trời ấm lại rồi, nhưng dù sao vẫn còn là đầu xuân.
Bên ngoài áo len tuyết trắng khoác một chiếc áo khoác xanh nhạt, quần jean màu xanh cuộn lên ba nấc ở ống quần. Trần Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847759/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.