Edit: Tiểu Bảo
“Cậu xác định là cậu ta?” Người ngồi vị trí phía trước nhíu mày quét mắt nhìn Trần Tố, khuôn mặt đơn giản, lạnh lẽo, Trần Tố không khỏi nhích nhích về phía cửa sổ, người này so với tóc vàng càng giống người xấu hơn.
Người ôn hoà mỉm cười chào hỏi Trần Tố, “Tôi là Cao Viễn, tóc vàng lái xe kêu Lưu Trấn Đông, người trước mặt họ Tống, gọi Tống Uy, Tống Uy tính tình không tốt lắm, cậu phải chú ý, chớ chọc đến hắn.”
“Tôi không có báo cảnh sát, thật sự!” Trần Tố thề.
“Hừ”, tiếng khinh thường từ trong kẽ răng phát ra, tên tóc vàng lái xe Lưu Trấn Đông vươn tay mạnh bạo vò đầu Trần Tố, “Ai sợ mày báo cảnh sát a, đầu năm nay ai sẽ nghe đứa quê mùa như mày nói? Mày cứ yên tâm đi, chúng tao sẽ không làm gì mày, chỉ bất quá có chuyện muốn xác nhận một chút, yên tâm đi.”
Trong sự chế nhạo và đày đoạ, xe chạy thật lâu mới dừng lại. Trần Tố xuống xe ngẩng đầu nhìn toà nhà cao mấy chục tầng trước mặt, chỗ hoa lệ như vậy, là nơi Trần Tố tự nỗ lực cả đời vẫn rất khó tiến vào, đó là một khách sạn lớn năm sao.
Lần đầu tiên trong đời rảo bước vào nơi sang trọng, Trần Tố bị trấn áp bởi khí thế to lớn của đèn thuỷ tinh cao tới mấy tầng lầu chiếu rọi xuống trong đại sảnh, hoá ra Trung Quốc cũng có xa xỉ phẩm chỉ có quốc gia chủ nghĩa tư bản mới có thể lãng phí được miêu tả trên TV! Xem tận mắt, trong một khắc bị đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-hi-tia-nang-ban-mai/1847757/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.