Sắc trời vừa chuyển tối, Từ Tử Dực đã đúng giờ đeo túi sách đứng ở cửa phòng tự học của trường đại học, hai tay nhét trong túi giữ ấm, không nhịn được dậm dậm chân nhìn xung quanh.
Khi Dương Giản mang theo Vu Hân Hân xuất hiện trước mặt cậu, cậu có vẻ như bị hù dọa.
“Thầy Tiểu Dương à, đây là vợ thầy sao?”
“Nói bậy cái gì vậy?”
Vu Hân Hân ra vẻ muốn gõ trán cậu, cậu ta liền cường điệu né tránh, trốn ra đằng sau Dương Giản.
Dương Giản lôi cậu ta ra, kêu cậu xin lỗi Vu Hân Hân, Từ Tử Dực lè lưỡi, ngoan ngoãn nói một tiếng:
“Xin lỗi.”
“Đây là học sinh của cậu sao?”
Vu Hân Hân liếc mắt nhìn Từ Tử Dực, lại xoay qua nhìn Dương Giản.
“Em ấy tên là Từ Tử Dực, đây là Vu Hân Hân, cũng phải gọi là cô giáo.”
Dương Giản cười nói.
“Theo thời gian của chúng ta, thường là năm giờ rưỡi tan học, sáu giờ ăn cơm tối xong có thể phụ đạo cho em ấy, đến bảy giờ là vừa kịp tan học. Nhưng hôm nay có việc nên phải hoãn lại rồi.”
Vẻ mặt của Từ Tử Dực liền từ hưng phấn chuyển thành hổ thẹn, vội vàng nói:
“Thầy Tiểu Dương, hôm nay thầy có việc bận sao?”
“Không sao, buổi tối em vẫn chưa ăn cơm đúng không?”
“Vâng.”
Từ Tử Dực có chút xấu hổ trả lời.
“Bởi vì làm việc ở quán cơm, khi nào không còn khách bọn em mới có thể ăn, nhưng cũng phải đến tám chín giờ tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863820/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.