Lâm Gia Nam không phải là một người dễ mất đi lý trí, dưới đại đa số trường hợp, mỗi một việc làm của anh đều có nguyên nhân hậu quả rõ ràng, mỗi chuyện đều có lý do để làm.
Thế nhưng lúc này đây, anh đã không còn kiên trì đi theo cách làm của mình nữa.
Anh dùng bàn tay nâng gương mặt của Dương Giản, ngay từ đầu đã dùng lực cắn môi của đối phương. Dương Giản bị ép phải mở miệng, muốn nói gì đó, có lẽ chỉ là theo bản năng làm như vậy, đầu lưỡi bị anh quấn lấy. Giống như muốn cẩn thận thưởng thức hương vị của hắn, Lâm Gia Nam khi hôn môi cũng cực kỳ chăm chú.
Cho dù Dương Giản lúc đầu đang mơ màng sẽ không cảm thấy quá mức không tốt, nhưng trong nháy mắt sau khi tỉnh tảo lại thì, hắn liền không cảm thấy như vậy. Hắn đã không muốn lại đi lên con đường này nữa, Lâm Gia Nam là anh họ của Ngô Tô Hoa, bất kể thế nào cũng không phải là người hắn muốn trêu chọc vào. Cho dù có hợp tác, cũng tuyệt không phải là loại quan hệ không rõ ràng này.
Dương Giản cố sức đẩy anh ta ra, lấy tay lau môi miệng.
Một phút sau, Lâm Gia Nam lại nắm lấy tay hắn, nửa ôm nửa kéo Dương Giản, đẩy người áp lên kính thủy tinh sau lưng. Ánh mặt trời sau trưa kéo cái bóng quấn quýt cùng một chỗ của bọn họ ra thật dài.
“Anh…”
Tiếng nói của Dương Giản trở nên khô khốc, giọng cũng có chút vô lực, nhưng càng vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-giu-cua-phan-dau-su/1863819/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.