Ngón tay Lật Hạ lướt nhanh trên màn hình điện thoại, giải thích với Hứa Thành Mộ.
Lập Hạ: “Không phải! Tôi chưa có bạn trai!”
Lập Hạ: “Cố Nhất Vọng là đàn của tôi, học trò của cha tôi.” Cô gửi xong tin nhắn liền chạy đi tìm Cố Nhất Vọng để tính sổ, đồ con tó kia đã nói gì với Hứa Thành Mộ mà làm anh ấy hiểu lầm như thế.
“Cố Nhất Vọng!” Lật Hạ gào, “Cố Nhất Vọng, anh ra đây!”
Đang chơi game trong phòng, Cố Nhất Vọng cao giọng đáp “Đây! Đây! Sao thế?”
Lật Hạ thấy anh không đi ra, thì đuổi cùng giết tận, vô cùng chị đại, giơ chân đá văng cửa phòng Cố Nhất Vọng, đứng ở cửa hùng hổ nói: “Cố Nhất Vọng! Lăn ra đây!”
Trong tai nghe, bạn bè của Cố Nhất Vọng cười trên nỗi đau của người khác: “Hahahaah, anh Vọng, anh sắp bị chỉnh rồi à.”
Cố Nhất Vọng tức giận nói với ba người đội: “Shut up!”
Lật Hạ tức phát điên, cô đi lên, bão còn chưa nổi, Cố Nhất Vọng đã lấy tai nghe xuống, đứng ngay ngắn, nịnh nọt cười làm lành: “Sao vậy? Sao em phát hỏa lớn vậy? Là anh chơi game ồn ào quá à? Anh nhất định sẽ nhỏ tiếng, cam đoan tuyệt đối sẽ không làm ồn em…”
Lật Hạ trừng mắt, hỏi thẳng: “Anh đã nói với Hứa Thành Mộ cái gì?”
Cố Nhất Vọng mờ mịt: “Ai cơ? Hứa cái gì Mộ?”
Cô không kiên nhẫn, cau mày nhắc nhở anh: “Chính là chàng trai mà em dựa vào trong bệnh viện, Hứa Thành Mộ.”
“Anh không nói gì mà.” Cố Nhất Vọng càng khó hiểu, “Anh đi mua cơm về, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-duoc-cua-anh/1170308/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.