Lúc Lật Hạ tỉnh dậy, cả người đã sắp dựa hẹn vào ngực Cố Nhất Vọng, nước miếng cũng sắp chảy ra.
Cô vội vàng nâng tay lên lau nước miếng vốn không có ở khóe miệng, hơi duỗi lưng một cái.
Dịch trong túi truyền còn một ít, Lật Hạ muốn đi WC, nhưng chỉ đành nhẫn nại thêm chút nữa.
Cố Nhất Vọng thấy cô đã tỉnh, bèn vội mở hộp cơm anh mua cho Lật Hạ, nói với Lật Hạ: “Vẫn còn ấm, ăn chút nhé?”
Lật Hạ cầm muỗng nhỏ, Cố Nhất Vọng giúp cô cầm hộp cơm, cô liền xúc từng thìa từng thìa ăn.
Sau một lúc lâu, Cố Nhất Vọng giúp cô dùng ống hút đâm vào cốc trà sữa, đưa lên miệng cô, Lật Hạ hút một hơi.
Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lật Hạ còn đang suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy.
Hình như cô mơ thấy Hứa Thành Mộ tới, anh ngồi ở bên cạnh, để cô dựa vào.
“Haizzz.” Lật Hạ có chút buồn bực, ăn thêm một thìa cơm cá tuyết, thở dài.
Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Hứa Thành Mộ vẫn còn đang làm thí nghiệm với chị gái tiến sĩ ở trong phòng thí nghiệm kia kìa.
Cố Nhất Vọng ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy cô chốc thì thở dài, chốc thì bĩu môi, buồn cười hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”
Lật Hạ lắc đầu, không kiên nhẫn nói: “Hơi chán.”
“Đợi thêm chút nữa thôi.” Cố Nhất Vọng nhìn túi dịch truyền, “Đợi truyền xong anh đưa em về.”
Cô mệt mỏi “vâng” một tiếng, ca thán nói: “Em phải về hít mèo, Cầu Cầu cho em hít một hơi em sẽ khôi phục đầy máu.”
“A đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-duoc-cua-anh/1170307/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.