Võ Tu Văn mơ mơ màng màng mở mắt, y nhìn khuôn mặt trước mặt, đầu óc có chút mơ hồ không rõ đây là đâu. Dương Quá nhìn Võ Tu Văn đang nằm trong lòng, đôi mắt mở to đầy sương mù, trên mặt hiện lên ý cười, thật là… đáng yêu quá mà.
Một lúc lâu sau Võ Tu Văn mới kịp phản ứng nhận ra gương mặt trước mặt không phải là ca ca của mình, mà là tiểu tử Dương Quá. Võ Tu Văn quay đầu, nhìn thấy ca ca ngồi ở bên cạnh nhìn mình. Võ Đôn Nho thấy Võ Tu Văn nhìn sang, trên mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, tiểu tử Dương Quá kia ôm đệ đệ mình lâu như vậy cũng không chịu buông tay, mình không có cách nào khác nha, cũng không thể chém nó được.
Võ Tu Văn lườm ca ca mình một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Dương Quá: “Cho ta xuống đi.”
Dương Quá chậm rãi ôm Võ Tu Văn đặt sang bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia không nỡ. Sau khi đã ngồi vững, Võ Tu Văn liền nhìn Dương Quá, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nói: “Dương Quá, tay có tê không? Có mỏi không?”
Dương Quá vươn tay nói: “Có hơi mỏi.”
Võ Tu Văn thấy trong mắt Dương Quá có chút chờ mong, trong lòng liền thở dài, kéo tay hắn qua rồi bảo: “Để ta giúp ngươi xoa một chút.” Không biết người ta ôm mình bao lâu rồi, xoa một tí coi như là thù lao đi, Võ Tu Văn thầm nghĩ. Vừa xoa vừa nghĩ, hình như Dương Quá này không giống trong nguyên tác lắm, trong nguyên tác, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2242041/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.