Khi Võ Tu Văn tỉnh lại thì cảm giác mình đang nằm ở một nơi chao đảo, y mở mắt, liền nhận ra mình đang ở trên một con thuyền, y chống tay ngồi dậy, Võ Đôn Nho luôn ngồi bên cạnh thấy đệ đệ mình tỉnh lại, liền chạy tới hỏi: “Văn nhi, đệ sao rồi?”
“Ta không sao.” Võ Tu Văn nở nụ cười.
Võ Tu Văn ngồi dậy, phát hiện bên trong khoang thuyền còn có một người khác, đó là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, khi thấy y nhìn sang, hắn cũng quay qua nhìn y. Võ Tu Văn liền biết đây là Dương Quá, y khẽ nhoẻn miệng cười. Dương Quá ở đối diện thấy thế cũng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu đi. Võ Tu Văn cũng không để ý lắm, đối với Dương Quá này, y chỉ có thương tiếc.
Số mệnh của thiếu niên này thật là khổ, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, mẫu thân lại mất sớm, một thân một mình sống được đến giờ này là nhờ trộm cắp, lừa gạt ở khu lò nung, sau khi đến Đào Hoa Đảo cũng không sống yên được ngày nào, Hoàng Dung không thích hắn, cả ngày chỉ bảo hắn đọc sách, Dương Quá muốn học võ công nhưng nàng lại không cho phép, chỉ có thể vụng trộm luyện võ công của nghĩa phụ, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, còn bị quăng đến Toàn Chân giáo ở Chung Nam Sơn. Đáng tiếc là ở đó hắn cũng không học được gì nhiều, sau đó chạy tới Cổ Mộ, mới gặp được Tôn bà bà, không nghĩ tới Tôn bà bà cũng mất sớm, cuối cùng chỉ có thể cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2242042/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.