Lúc Võ Tu Văn tỉnh lại lần nữa, dưới thân đã không còn cảm giác lay động. Y ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trúc, Võ Tu Văn liền biết mình đã đến Đào Hoa Đảo.
Đứng dậy đi ra ngoài phòng, y thấy ca ca của mình đang luyện võ, Dương Quá thì ở bên cạnh nhìn hắn, còn tiểu cô nương Quách Phù thì không thấy đâu. Thấy Võ Tu Văn đi ra, Dương Quá vẫn không nhúc nhích, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia kinh hỉ. Võ Đôn Nho dừng động tác, đi tới bên cạnh Võ Tu Văn, thấy sắc mặt y đã tốt hơn nhiều, không khỏi nhếch môi cười rộ lên.
Lúc này đã hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu trên bờ cát ở xa xa, mặt biển giống như được phủ lên một tầng ánh sáng vàng, vô cùng đẹp. Đời trước, Võ Tu Văn chưa từng thấy biển bao giờ, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy biển, trên đường đi do không thoải mái nên cũng không ngắm được gì, bây giờ ngắm nhìn mới phát hiện biển lúc hoàng hôn lại cho ta một cảm nhận khác. Nhất thời nhịn không được muốn chạy ra bãi biển, y xoay sang gọi hai người bên cạnh.
“Ca, Dương Quá, chúng ta ra bãi biển chơi đi.” Trong giọng nói mang theo sự vui thích không hề che dấu.
Dương Quá sửng sốt một chút rồi vội vàng theo sau y, Võ Đôn Nho cũng đuổi theo. Võ Đôn Nho chưa từng thấy đệ đệ nhà mình biểu hiện hưng phấn như vậy, phản ứng so với Dương Quá chậm hơn một nhịp.
Tuy hai người cất bước chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2242037/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.