Edit:hathai
“SơVi à, ngươi muốn đi giặt quần áo ở dòng suối nhỏ ngoài thôn hả? Giữa trưa ăngì chưa?” Một đại thẩm dáng người béo ụch ịch cười híp mắt nhìn Giang Sơ Vichào hỏi.
“Phúcthẩm, ta có ăn cái bánh bao.” Giang Sơ Vi ôm thùng giặt gỗ, bên trong có vàimón quần áo và mộc bổng (= cây gỗ để đập quần áo khigiặt),đôi cánh tay gầy yếu làm cho người ta cảm thấy thùnggỗ trên tay có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Chỉăn cái bánh bao như vậy sao đủ? Nhìn ngươi gầy thế này, đây nè, cầm hai cáibánh bao thịt này ăn đi.” Phúc thẩm nhiệt tâm lấy ra hai cái bánh bao thịtnóng hầm hập trong lồng hấp.
“Phúcthẩm, không cần!” Giang Sơ Vi ngượng ngùng, Phúc thẩm thỉnh thoảng cứ hết đưacho nàng bánh bao lại đưa chút rau dưa cùng thịt gà cho nàng, làm cho nàng rấtlấy làm ngượng ngùng.
“Cógì đâu, đừng khách khí.” Phúc thẩm gọn gàng lấy giấy dầu gói bánh lại, mặc kệGiang Sơ Vi đang cố từ chối, thảy bánh bao vào trong thùng gỗ, “Ngươi vất vảdạy tiểu hài tử trong trấn học bài đến vậy mà, thằng Cẩu con nhà chúng ta phảiphiền ngươi chiếu cố đó.”
ThấyPhúc thẩm kiên trì, Giang Sơ Vi cũng không cự tuyệt nữa, “Cậu Cẩu nhà thẩm rấtthông minh, có nhiều bài chỉ cần dạy một lần là nhớ ngay, tốc độ học tập củacậu ấy mau hơn nhiều so với những tiểu hài tử cùng tuổi khác đó!”
“A,đó là do Sơ Vi ngươi dạy tốt thôi!” Nghe đứa nhỏ nhà mình được khen, Phúcthẩm cười đến híp tịt cả mắt lại.
“Đúngvậy đúng vậy, là do Giang phu tử dạy tốt!” Vinh thúc bên cạnh bán thịt cũngnói xen vào. “Ngươi không biết đó thôi, A Bảo nhà ta thích ngươi nhiều lắm,mỗi ngày về nhà đều ngoan ngoãn ngồi vào học bài, chắc chắn là do muốn đượcGiang phu tử khen ngợi trên học đường nha.”
“Đạiđầu nhà ta cũng thế.” Lí đại nương quán đối diện cũng chen vào nói. “Bây giờvề đến nhà mở miệng ngậm miệng đều là Giang phu tử như thế nào như thế nào, làmcho ta làm nương mà nghe hoài cũng phát ghen tị nha.”
GiangSơ Vi cười nghe bọn họ đối thoại, không có một tia không kiên nhẫn.
Nơiđây là một vùng nông thôn nhỏ ven biển, người trong trấn rất chất phác nhiệttâm, nửa năm trước nàng tới nơi này liền muốn ở lại đây hẳn.
Khivừa tới nơi này, nàng đã đói bụng nên mua bánh bao thịt của Phúc thẩm, Phúcthẩm thấy nàng từ bên ngoài đến, lại chỉ đi một mình, bèn hỏi nàng có phải đangtìm người thân hay không. Nàng nóimình là quả phụ, một thân một mình không nơi nương tựa, muốn tìm phòng ở lạinơi này định cư.
Nghenàng nói như vậy, thương nàng đơn lẻ, Phúc thẩm tốt bụng dắt nàng đi tìm trưởngthôn. Trưởng thôn cho nàngthuê phòng ở tiện nghi ở phía đông, rồi khi biết nàng biết chữ, hỏi nàng cónguyện ý đến hỗ trợ tại học đường hay không, học đường chỉ có một vị phu tửtheo việc dạy học, nhưng đệ tử lại quá nhiều nên vị phu tử đó lo muốn khôngxuể, nếu nàng có thể hỗ trợ dạy học, không chỉ là giúp một đại ân mà bản thânnàng cũng có thể kiếm chút ngân lượng để sống.
GiangSơ Vi đương nhiên nguyện ý, cứ như vậy định cư tại thôn nhỏ này, còn về phầnnhững ngày tháng trước kia... Nàng buộc mình không suy nghĩ đến.
Chodù, khi đêm khuya thanh vắng, hoặc khi nàng cô đơn, trong đầu sẽ luôn không tựchủ được mà nhớ tới những điều không nên tưởng nhớ.
Đứanhỏ nàng mang thai 10 tháng nhưng nàng chưa bao giờ được nhìn thấy hắn, cũngkhông được ôm hắn một lần, bởi khi nàng tỉnh lại thì nàng đã được an bài ở mộttoà nhà lớn ngoài cung.
Trongnhà có một mama già cùng hạ nhân giúp nàng làm những việc trong thời gian ở cữ,ở trong tòa nhà đó nàng có thể không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền.
Nàngbiết chuyện này là do hắn an bài, là do hắn đã đáp ứng nàng rằng chỉ cần nàngsinh đứa nhỏ ra thì nàng có thể rời khỏi hoàng cung.
Nàngcũng biết hắn tuyên bố rộng rãi rằng hoàng hậu đã chết vì khó sinh, từ nay vềsau sẽ không còn Tô Tú Dung nữa mà chỉ có Giang Sơ Vi.
Hắnkhông cho nàng cơ hội lưu luyến bất cứ thứ gì, ngay cả liếc mắt nhìn đứa conmột cái cũng không, đôi khi Giang Sơ Vi cũng trách hắn độc ác, nhưng rồi rốtcuộc thì lý trí của nàng cũng biết đây là phương pháp tốt nhất.
Bởivì chính nàng đã lấy đứa bé để giao dịch, chính nàng nói không cần đứa bé, nếuđã không cần như vậy, vậy thì nhìn làm gì, ôm làm gì?
Nhưngdù sao thì đứa bé cũng là do nàng mang nặng đẻ đau, những lúc ngực căng cứngsữa, nàng rất đau, nỗi đau đó giống như nhắc nhở nàng nhớ rằng mình đã từ bỏcái gì.
Nhưngnàng không thể hối hận, bởi vì đây là lựa chọn của nàng.
Nàngbiết mọi người phục vụ trong nhà này đều là người của hắn, điều đó cũng nghĩalà nàng vẫn còn đang nằm trong sự giám thị của hắn, bởi vậy sau khi ở cữ mộttháng, nàng thừa dịp không có người chú ý liền len lén rời khỏi kinh thành.
Nơiđó có khoảng cách quá gần với hắn, mà sự gần gũi này làm cho nàng sợ hãi.
Nàngsợ hãi mình sẽ không đè nén nổi, sợ hãi mình sẽ khống chế không được mà sinhra tưởng niệm, sợ hãi mình sẽ muốn chạy tới hoàng cung, sẽ muốn gặp đứa bévà…hắn.
Nhưngnàng không thể, nàng đã không còn là Tô Tú Dung, đây là do nàng lựachọn. Nếu đã do chính mình lựa chọn, vậy nàng càng không thể thay đổi conđường sống đã được vạch ra.
Chonên nàng rời đi, đi xa thật xa, chỉ cần không nhìn thấy hoàng cung thì nàng cóthể không suy nghĩ, ít nhất thì cũng có thể ép mình không được suy nghĩ nữa.
Dọcđường nàng đi, chỉ cần nhìn thấy có một chiếc xe ngựa nào thì nàng liền xin bọnhọ cho nàng đi nhờ một đoạn đường, đến khi họ đến điểm mà họ cần tới thì nànglại một mình rời đi.
Nàngkhông biết mình muốn đi đâu, chỉ là lên đường không mục đích không điểm dừng màthôi. Cuối cùng, nàng đến thôn nhỏ này.
Nơinày cách kinh thành rất xa, người dân trong thôn lại tốt bụng, nàng có phòng ở,có việc làm, mà quan trọng là không còn nhìn thấy tòa hoàng thành to lớn lộnglẫy kia.
Nhưvậy thật tốt, tốt lắm...
“Đúngrồi, Sơ Vi à,” Phúc thẩm đột nhiên kéo Giang Sơ Vi sang một bên, nghiêng đầuthì thầm vào tai nàng: “Chuyện kia... chuyện Ngô phu tử ngươi nghĩ như thếnào?”
Tuybà cố ý nhỏ giọng, nhưng do bản tính ăn to nói lớn trời sinh nên mọi người ởbốn phía xung quanh vẫn nghe được bà đang hỏi gì.
“Đúngvậy, Sơ Vi, nhân phẩm Ngô phu tử rất tốt, lại rất thật lòng với ngươi, ngươinên chấp nhận hắn đi thôi!” Lí đại nương cũng với giọng khuyên.
Lạinữa rồi! Giang Sơ Vi cười khổ.
Chẳngbiết tại sao, sau một thời gian dạy chung trên học đường với Ngô phu tử thì hắnnhờ Phúc thẩm tới hỏi ý tứ nàng, nói rằng muốn cưới nàng vào cửa, khi nàng ngheđược chuyện này thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Ngôphu tử kia dáng vẻ cũng được, vừa nhìn thì cũng thấy là người trung hậu thànhthật, còn độc thân chưa cưới vợ, trong thôn cũng có nhiều cô nương thích hắn,nhưng chẳng biết hắn nhìn ngang ngó dọc thế nào mà lại coi trọng nàng như vậy?
Rõràng khuôn mặt này của nàng thực bình thường đến không thể bình thường hơn ànha! Tuy rằng sau khi sinh con thì thân thể của nàng có đẫy đà ra một chút,trước ngực cũng miễn cưỡng gọi là có đồi lum khum, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng vẫnlà một cục than đen thui thùi lùi à nha!
Cònnữa, nàng lại tự xưng mình là quả phụ, trong thôn có nhiều cô nương điều kiệntốt hơn nhiều so với nàng sao hắn không cần, mà còn cố tình nói muốn cưới nànglàm vợ, Giang Sơ Vi thực nghi ngờ không biết mắt của Ngô phu tử có bị mù haykhông?
Nàngđã cự tuyệt ngay từ đầu, nhưng Ngô phu tử vẫn chưa từ bỏ ý định, nói cái gìlinh tinh nào là không phải nàng thì không cưới, nào là hắn cưới vợ là thúhiền trọng đức (= cưới vợ hiền, trọng người cóđức độ),lại còn nói hắn cảm thấy nàng sẽ là thê tử tốt, chodù nàng là quả phụ, hắn cũng không để ý.
Hắnkhông ngại, nhưng nàng để ý nha!
Nànghoàn toàn chả có tình cảm gì với Ngô phu tử hết! Nhưngtin tức Ngô phu tử kiên quyết muốn kết hôn với nàng lập tức được truyền khắpthôn trên xóm dưới, kết quả là nàng đi đâu cũng có người kéo nàng lại để khuyênbảo.
Nóinào là điều kiện của Ngô phu tử tốt lắm nha, dù sao nàng cũng vẫn còn trẻ, hơnnữa lại đã là quả phụ, khó có được một phu quân tốt thế này, sao lại còn khôngbiết nắm cho chắc?
Nóicứ như là nàng chiếm được tiện nghi còn Ngô phu tử phải chịu thiệt ăn lớn vậy.
“Phúcthẩm, trước mắt ta chưa nghĩ đến việc lập gia đình, mà hơn nữa, ta cảm thấy ởmột mình cũng có sao đâu, rất tốt nữa là khác.” Nàng cười cho có lệ, thấy Phúcthẩm còn muốn nói tiếp, nàng vội vàng ngăn cản. “A, nhìn sắc trời xuống lắmrồi, quần áo này nếu không giặt kịp sợ trời tối đến nơi. Ta đitrước nha, Phúc thẩm, cám ơn bánh bao của thẩm.” Nàng phất phất tay, không lềmề ở chỗ này để tiếp tục bị pháo kích nữa, nhanh chân chạy thoát thân.
Ngôphu tử kia thật sự là đem tới cho người ta phiền toái, bởi vì hắn, dạo gần đâyhầu như ngày nào nàng cũng phát phiền phát mệt.
Thậtlà kỳ quái, rõ ràng khuôn mặt này bình thường như vậy, dáng người cũng không mêngười, sao gặp họa đàn ông nhiều vậy trời, trước là Hạ Hầu...
Bướcchân nàng đột nhiên dừng lại, sau đó lại dồn bước nhanh hơn.
Giặtquần áo giặt quần áo, không nghĩ cái gì hết!
Cúiđầu, Giang Sơ Vi đi đến dòng suối nhỏ ngoài thôn, đã qua giữa trưa, bên dòngsuối cũng không có người, nàng tìm một nơi râm mát ngồi xuống, lấy thùng gỗmúc thật đầy nước rồi cầm lấy quần áo bẩn cùng mộc bổng, bắt đầu vùi đầu chămchú giặt quần áo.
Khôngnghĩ không nghĩ, nàng không nghĩ không mơ cái gì hết.
Mặtthì bình tĩnh, đôi môi nhếch lên, hai tay dùng sức chà xát tẩy giặt góc áo cứnhư là có thâm cừu đại hận gì nên đặc biệt ra tay với đám quần áo vậy.
Dòngnước từ phía trên nguồn róc rách chảy xuống, dòng nước trong suốt qua tay, ràorạt rào rạt, Giang Sơ Vi đột nhiên trừng mắt, nhanh chóng lùi tay về, nhảy dựnglên.
Ánhmắt của nàng nhìn thẳng chăm chú vào dòng nước, nước trong suốt nhưng lại lộra màu đỏ, hơn nữa càng lúc càng đỏ loang ra...Đây là cái gì? Máu à? Đang nghĩtới đó, một thi thể xuất hiện trước mắt nàng.
Thậttổn thọ! Giang Sơ Vi sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, mà thi thể lại bịtảng đá giữ lại, cứ như vậy dừng ở ngay trước mắt nàng, chuyện gì vậy trời?
Tronglòng nàng thật hoảng loạn, liếm liếm môi, thân thể cứng ngắc đứng đơ nhưphỗng mất vài phút, sau một hồi lâu giãy giụa đấu tranh tư tưởng, nàng cố lấydũng khí cầm lấy mộc bổng bước vào trong nước, từng bước một dè dặt tới gần.
“Nè!Ngươi còn sống không?” Giang Sơ Vi đứng cách một khoảng cầm mộc bổng chọc chọcvào thi thể.
Bấtđộng nha! Thực sự là đã chết rồi sao?
Trờiơi, giặt quần áo mà cũng có thể gặp xác người, sao nơi này không có xổ số đểnàng mua?
“Nè!”Nàng lại dùng sức chọc chọc.
“Ưm...”Thi thể động đậy.
“Oa!”Nàng sợ tới mức lui lại mấy bước. Chưa chết nha! Biết người còn sống, GiangSơ Vi thở phào, “Nè, ngươi tỉnh lại đi.”
Lạiđi tới vài bước, lại chọc...
“Ừ...”Thi thể quay đầu, mặt đối diện nàng.
GiangSơ Vi trừng lớn đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn khiếp sợ mở lớn ra, mộc bổng trêntay bùm một tiếng, rớt tõm xuống nước.
Sao…saocó thể vậy được?!
*
“Gầnđây Ngô tiên sinh dạy ở học đường nhờ người mai mối, nói muốn cưới nương nươnglàm vợ. Tuy rằng đã bị nươngnương cự tuyệt, nhưng vị kia tiên sinh vẫn không buông tay, còn lập lời thềcưới vợ đầu tiên là cưới đức độ, nếu không phải nương nương hắn sẽ không cướiai.”
VĩnhPhúc cúi đầu bẩm báo, lặng lẽ giương mắt trộm dò xét, không chút nào bất ngờkhi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chủ tử trầm xuống, thoạt nhìn rất dọangười. Điều này làm cho hắn do dự không biết có nên tiếp tục nói chuyệnkia hay không.
“Rồisao nữa?” Hạ Hầu Dận hạ mắt xuống, giọng nói lại cực kỳ lạnh lẽo.
TránVĩnh Phúc bắt đầu đổ mồ hôi, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng cật lực để làm choâm thanh mình phát ra không bị run rẩy. “Trong phòng Nương nương đột nhiênxuất hiện một nam nhân.”
“Rắc!”Bút lông trên tay Hạ Hầu Dận bị bẻ làm hai.
“Namnhân?” Hắn âm lãnh ngước mắt. “Từ lúc nào?”
“Ba…bangày trước.” Vĩnh Phúc cũng cảm thấy lưng mình ẩm ướt. “Nam nhân kia giống nhưbị thương, là do được nương nương cứu, nhưng nương nương lại giữ hắn trongphòng, tự tay chăm sóc.”
“Namnhân kia là ai?” Có thể được nàng tự tay chiếu cố?
“Dạchưa biết, trước mắt còn chưa điều tra ra được thân phận của hắn.” Sau một lúcchần chờ, Vĩnh Phúc cuối cùng vẫn quyết định nói tất tần tật. “Hơn nữa nghe nóibộ dạng nam nhân kia khá tốt, nương nương còn cùng hắn nói nói cười cười, mọingười trong thôn còn đồn rằng có lẽ nương nương thích...”
“Đủ!”Hạ Hầu Dận đập bàn, không muốn nghe tiếp phần sau, “Lui ra!”
“Dạ.”Vĩnh Phúc ba chân bốn cẳng lui ra.
HạHầu Dận nhắm mắt lại, cố gắng đè nén nỗi kích động muốn đập nát án thượng trướcmặt, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, nhưng... bảo hắn làm thế nào có thể bìnhtĩnh đây?
Vừamới nghe có nam nhân cầu thân với nàng, câu tiếp sau lại nghe thêm có nam nhânở trong phòng nàng, nàng còn đối xử với nam nhân kia tốt lắm, nam nhân kia rốtcuộc là ai? Hắn thật muốn giết tênđó chết tươi!
Hắntuyệt đối không cho phép bên cạnh nàng có người khác, cho dù nàng dứt áo rờikhỏi hắn, cho dù ngay cả đứa bé mà nàng cũng không cần, cho dù nàng vô tâm vôphế(= không tim không phổi) làmcho người ta thật sự thống hận, nhưng mà... hắn lại có chết vẫn không quên đượcnàng.
Nàngmuốn rời khỏi hoàng cung, hắn để cho nàng rời đi, hắn xếp đặt để cho mọi ngườitưởng là Tô Tú Dung vì khó sinh mà chết, làm cho mẫu hậu và quốc cữu vì thế màthương tâm không dứt, mà hắn, mỗi ngày đều thương nhớ nàng.
Hắnbiết nàng nhất định sẽ rời khỏi tòa nhà, cứ theo cá tính của nàng, nàng tuyệtđối sẽ không dễ dàng tha thứ cho chính mình nếu vẫn cứ ở cách hắn gần như vậy.
Quảnhiên, thừa dịp đêm khuya, nàng vụng trộm rời đi.
Thếnhưng nàng lại không biết rằng hắn đã sớm bố trí người đi theo nàng, hắn chongười giả dạng thành người đi đường, thương nhân buôn bán xa nhà, để cho nàngđi nhờ xe, để cho nàng rời xa hắn.
Nàngở tại thôn nhỏ sống an ổn qua ngày, nàng đã quên hắn, cũng đã quên đứa conchung của bọn họ, cuộc sống của nàng bây giờ thật sự khoái hoạt.
Nghethám tử hồi báo, biết nàng sống rất tốt, thế nhưng hắn không có một tia vuimừng nào mà chỉ có thống hận.
Lòngcủa nàng thực tuyệt tình làm sao! Chỉ có hắn là không dứt nàng ra khỏi lòngđược, chỉ có hắn...
Cácđại thần muốn hắn lại lập một hoàng hậu khác, ngay cả mẫu hậu cũng tới khuyênhắn, không thể để một nước không có một người lãnh đạo hậu cung phía sau, nhưnghắn không muốn, hoàng hậu của hắn chỉ có nàng.
Ngaycả tần phi trong cung hắn cũng không truyền triệu, hắn suốt ngày chỉ chuyên tâmxử lý quốc sự, đầu óc không lúc nào mà không nghĩ đến nàng, nghĩ nhiều đến muốnphát điên.
Mànàng thì sao chứ? Đã có người cầu thân, lại còn có nam nhân ở lại trong phòngnàng?!
Rõràng dáng vẻ nàng bình thường như vậy, chả đẹp mắt chút nào, dáng người cũngkhông mê người, nhưng lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt đến như vậy, lúc này lúckhác còn có ruồi bọ đeo dính bên người nữa chứ.
Bộnàng tưởng là nàng có thể cùng người khác có đôi có cặp như hình với bóng haysao? Mơ cũng đừng có mơ đi! Chỉ cần hắn còn sống, nàng chỉ là của một mình hắn!
HạHầu Dận đứng dậy, đi đến cái nôi được đặt bên cạnh, đứa bé trong nôi đã tỉnhdậy nãy giờ nhưng không khóc cũng không nháo, chỉ yên lặng nằm đó cắn ngón tay,nhìn thấy gương mặt phụ hoàng bên cạnh nôi, hắn giơ hai tay lên cao, miệng chópcha chóp chép, muốn được ôm lên khỏi nôi.
Khuônmặt lạnh như băng của Hạ Hầu Dận lập tức thay đổi, vươn tay xuống ôm lấy conđem ra ngoài nôi, rồi không hề ngại bẩn mà trực tiếp dùng ngón cái lau đi nướcmiếng đang tứa trên miệng hắn.
Đứacon bé bỏng của bọn họ, hắn không cần sai đưa con cho một quý phi nào nuôinấng cả mà tự mình chăm sóc hắn, cũng phái vài mama thiếp thân đến hầu hạ.
“Lânnhi, con nhớ mẫu hậu không?” Ngón trỏ mơn trớn hai má tròn phúng phính của con,Hạ Hầu Dận nhẹ giọng hỏi.
HạHầu Lân bắt lấy ngón tay phụ hoàng, y y a a, đôi tròn vo đen láy rất giốngnàng... Toàn thân từ trên xuống dưới của con đều giống hắn, chỉ có đôi mắt nàylà đặc biệt giống nàng.
HạHầu Dận nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, ôn nhu nói:“Phụ hoàng cũng giống như con nè, chúng ta đi tìm mẫu hậu được không?”
HạHầu Lân lập tức cười khanh khách.
Thấycon cười như đồng ý, khóe miệng Hạ Hầu Dận nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý địnhkiên quyết.
Hắndung túng nàng như thế là đủ rồi, nàng muốn tự do, hắn đã cho nàng tự do; Nàngkhông muốn làm Tô Tú Dung nữa, hắn cũng cho phép nàng. Nhưngmà nếu nàng muốn thông đồng với một nam nhân khác, hắn sẽ đem nam nhân kia đigiết, rồi đem nàng về ở suốt đời trong hoàng cung, nàng vĩnh viễn đừng có tơtưởng chuyện rời xa hắn lần nữa, cho dù nàng hận hắn, tức giận với hắn cũngkhông sao cả.
Hắnđã thả cho nàng bay tự do bên ngoài nửa năm rồi, đã quá đủ. Sựtha thứ dung túng của hắn đã đến cực hạn, hắn sẽ không cho phép nàng tiếp tụctùy hứng nữa… Không bao giờ nữa!
“ViVi...” Hạ Hầu Dận cúi đầu nói nhỏ, trong thanh âm nồng đậm sự tưởng niệm nhungnhớ yêu thương, hắn sẽ mang nàng trở về, nhất định sẽ như vậy...
*
Mặttrái xoan, đôi mắt có thể được xem là to một chút, cái mũi cũng thẳng, khuônmiệng hình như cũng không tệ lắm, bất quá về tổng thể mà nói chỉ có ba chữ --thực bình thường. Ánh mắt hạ xuống phía dưới một chút nữa, không ngực cũngkhông mông, một chút dáng người cũng không có, hơn nữa, chả khác người da đenlà mấy, oa... Rất kinh điển!
“ĐỗDiệu Phù, cậu nhìn ngó đủ chưa?” Huyệt thái dương của Giang Sơ Vi giật giật runrẩy, nàng rất muốn hắt chén thuốc trong tay lên khuôn mặt trước mắt kia.
ĐỗDiệu Phù tán thưởng lắc đầu, ánh mắt vẫn bám chặt không lơi một chút. Đãvài ngày trôi qua rồi mà nàng nhìn vẫn chưa thấy ngấy chút nào.
“Vi,tớ vốn tưởng tớ xuyên qua mà diện mạo vẫn còn truy đuổi đến cùng, giống xưa nhưđúc là đã xem như thảm vô cùng rồi, không ngờ là không ngờ là...” Nhìn thấyGiang Sơ Vi, nàng cảm thấy được an ủi vô cùng.
Mộtđại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp ngày trước bây giờ lại hoá thành một khối than đen,ha ha, còn có điều gì so với chuyện này có thể làm cho người ta vui vẻ hơnsao? Nếu không có thương tích trên người, nàng chắc là đã mừng đến nỗi lăn qualộn lại trên giường rồi.
GiangSơ Vi không muốn tiếp tục xem trò hề này liền thô lỗ quăng bát thuốc cho nàng,“Tự uống đi.” Sau đó xoay người đi đổ nước. Nếu không thấy tên bạn nữ xấu tínhkia đang bị thương thì nàng đã sớm triển khai quyền cước đấm đá rồi nha!
ĐỗDiệu Phù căn bản không sợ nàng, thổi phù phù chén thuốc, cũng không sợ khổkhông sợ đắng, uống từng ngụm một. “Chẳng qua không ngờ là ngay cả cậu cũngđược xuyên qua đến nơi này thôi, thật sự là rất thần kỳ.” Tỉnh lại chợt nghemột kẻ đen như than kêu tên mình, nàng đã nghĩ rằng mình bị ảo giác.
GiangSơ Vi cũng đồng ý rằng chuyện này thật thần kỳ. Khiđó nhìn thấy mặt Đỗ Diệu Phù ở bên dòng suối, nàng bị dọa đến sợ ngây người,sau khi miễn cưỡng hoàn hồn lại cảm thấy không đúng, người này có vẻ như caohơn so với Đỗ Diệu Phù, hơn nữa trên người còn mặc nam trang, chẳng lẽ chỉ làngười giống người mà thôi?
Do dựmột chút, nàng liền trực tiếp tiến lên vạch áo người kia ra xem xét, sau đó thìthấy phần ngực được quấn vài vòng bằng vải trắng, tuy rằng nhìn không rõ lắmnhưng vẫn khẳng định được đó là bộ ngực của con gái.
Lànữ, hình dạng lại giống như Đỗ Diệu Phù, nàng vừa mừng vừa sợ lại vô cùng hoàinghi, sau đó quyết định trước tiên là cứu cô ấy đem về nhà đã, chờ tỉnh lạirồi từ từ hỏi thăm.
Khôngngờ rằng cô ấy đúng là Đỗ Diệu Phù thật, cô ấy không chết trên biển mà cũngxuyên qua đến cái nơi quỷ quái này giống nàng, vậy thì cái tên em trai ngu ngốcnhà nàng kia đang ở đâu lúc này?
“DiệuDiệu, cậu nói xem A Hạo có thể cũng giống chúng ta hay không?” Trái tim GiangSơ Vi đập dồn dập, có hưng phấn và cũng có chờ mong.
ĐỗDiệu Phù nhíu nhíu mày, vô cùng hiểu tâm tình của cô bạn thân, chẳng qua lànàng không dám ôm kỳ vọng quá lớn mà thôi, “Chuyện này rất khó nói, nhưng nóichung là ít có khả năng trùng hợp đến như vậy chứ? Đâyđâu phải là trong tiểu thuyết mà xuyên cả ba người qua cùng một lúc, vậy chẳnglẽ tất cả mọi người trong cái máy bay kia cũng đồng thời xuyên luôn à?” Cho dùbây giờ ở hiện đại truyện viết về xuyên qua cũng rất phổ biến, nhưng mà sự thậtvới tiểu thuyết không thể giống nhau như vậy nha!
GiangSơ Vi cũng hiểu được ý tứ của bạn, nàng cắn môi, cúi đầu, trong lòng cảm thấymất mát, nhưng không nói cái gì nữa.
ĐỗDiệu Phù gãi gãi đầu, cũng biết trong lời nói mình không mang lại niềm vui chobạn, tuy rằng Sơ Vi thường thường la rầy đánh mắng A Hạo, nhưng Sơ Vi luôn coitrọng thân nhân duy nhất của mình hơn bất kỳ người nào khác.
Khôngđành lòng nhìn thấy Giang Sơ Vi uể oải, nàng mở miệng an ủi. “Vi nha, cậu đừngnghĩ nhiều như vậy! Trên đời biết đâu thực sự có kỳ tích cũng không chừng đónha! Cậu xem, chúng ta không phải lại được gặp nhau hay sao, không chừng ngàynào đó chúng ta cũng sẽ gặp A Hạo, không biết A Hạo biến thành như thế nào nữaha, không chừng trong ba người chúng ta hắn lại biến thành kẻ tầm phào nhất đónha, trở thành một tuyệt thế giai nhân nhu nhu nhược nhược chẳng hạn.”
Nghĩđến cậu em trai ngu ngốc lưng hùm vai gấu nhà mình, vốn mang diện mạo tínhcách vô cùng tục tằng giờ lại biến thành một mỹ nam tử nhu nhược, Giang Sơ Vicũng phải bật cười.
Thấybạn thân nở nụ cười, Đỗ Diệu Phù cũng hì hì cười, “Thôi được rồi, đừng nghĩnhiều chi cho nhức đầu, chẳng phải ông bà ta đã đúc kết một câu ‘đại nạn khôngchết, tất có hạnh phúc cuối đời’ sao?”
“Hạnhphúc cuối đời ư?” Giang Sơ Vi thì không nghĩ vậy. Nhìnmiệng vết thương ở bụng cô bạn, nàng hỏi, “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tớbiết tại sao mà cậu bị thương?”
Mỗilần nàng hỏi đến vấn đề này, cô bạn thân đều cố tránh phải né trái không trảlời vào đề tài. “Còn nữa, sao cậu lại mặc nam trang?”
“Ách,cái này...” Đỗ Diệu Phù quanh co vòng vèo, tươi cười trên mặt lập tức biến mất,nàng mở to mắt nhưng không dám nhìn về phía Giang Sơ Vi. Đùaà! Sao đột nhiên lại chuyển qua hỏi cái này, “Không có gì!”
ĐỗDiệu Phù phẩy phẩy tay, rất muốn trốn tránh không trả lời câu hỏi. Nhưngnàng không muốn trả lời mà Giang Sơ Vi lại cứ muốn đuổi theo tra cứu, nàng muốnbiết là kẻ hỗn đản chết tiệt nào dám đánh trọng thương bạn thân của nàng, nàngtuyệt đối muốn trả thù hắn!
“ĐỗDiệu Phù, cậu đừng tưởng nói có lệ là xong với tớ. Nóimau!” Giang Sơ Vi chuẩn bị ép cung hỏi cho tới nơi tới chốn.
Biếtcá tính của nàng ấy, Đỗ Diệu Phù đang muốn mở miệng xin khoan dung thì ngoàicửa lại truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp, thật đúng lúc cứu nàng thoát nạn bịtruy hỏi, Đỗ Diệu Phù lập tức thở phào một hơi.
“Cậuđừng nghĩ là đã tránh được một kiếp đâu nha.” Giang Sơ Vi hừ lạnh, làm gì cóchuyện nàng sẽ cứ như vậy mà buông tha đâu. Trừngmắt liếc Đỗ Diệu Phù một cái, nàng đi ra phía cửa gỗ.
“Ai......Ách!” Cửa vừa mở ra, Giang Sơ Vi lập tức núp lại sau cửa.
“Vĩnh…VĩnhPhúc?” Sao hắn lại ở đây? Vậy…Nàng lập tức nhóng nhìn về phía sau Vĩnh Phúc,lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa đứng ở ngoài phòng, ngực của nàng nhất thời thítchặt lại.
“VĩnhPhúc khấu kiến chủ tử.” Vĩnh Phúc cung kính khom người. “Gia cho tiểu nhân tớiđón ngài.”
Hắndừng một chút. “Gia cùng với tiểu thiếu gia đang ở tửu lâu của Lân trấn chờngài.”
“Tiểuthiếu gia...” Đứa con bé nhỏ của nàng...cũng đến đây? Cắn môi, tay Giang Sơ Vikhông khỏi run run, nàng mau chóng nắm chặt tay lại.
Bêntai giống như vang lên tiếng khóc của trẻ mới sinh, mắt nàng không khỏi nhưtràn ngập sương mù; tim ẩn ẩn đau đớn.
Nàngnhìn Vĩnh Phúc, lại nhìn về phía xe ngựa, hai chân như đang bị buộc vào mộtkhối đá thật nặng.
Gặp,hay là không gặp?