Chương trước
Chương sau
Ngườinhỏ xíu mềm mềm, đôi mắt tròn vo, bàn tay bé tí bắt lấy đầu ngón tay củanàng, cái miệng nhỏ nhắn hồng mọng phì phì phun nước miếng ròng ròng.
Nhìnbé con trái tim của Giang Sơ Vi nhanh chóng hòa tan, thấy tiểu bảo bốibắt lấy ngọn tóc của nàng rồi nhét vào miệng nhỏ nhắn, “Không được nha...”Nàng nhanh chóng giật lại ngọn tóc khỏi miệng bé.
“Ya?” Không còn cái gì có thể cắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhănnhư bị, bàn tay bé nhỏ chưa chịu từ bỏ ý định liền nắm thành quyền quơlung tung, hai má không ngừng phồng lên phun nước miếng đến ướt đẫm.
Oa,thật đáng yêu.
Lúcnãy thấy Vĩnh Phúc đứng yên chờ đợi, Giang Sơ Vi do dự một lúc lâu, cuốicùng vẫn ngồi lên xe ngựa đi vào Lân trấn. Vĩnh Phúc dẫn nàng đi vào rồi dừngchân trước một sương phòng, nàng không khỏi thở phào khi không thấy HạHầu Dận trong phòng, sau đó quay qua liền nhìn thấy một chiếc nôi đặtở trên giường.
Lòngcủa nàng trở nên hồi hộp khẩn trương, nàng chậm rãi đến gần nôi, ổn địnhhô hấp, rồi nhìn đứa bé của nàng.
Bévừa mới tỉnh, không khóc không nháo, một mình nằm trong chiếc nôi đá đáhai chân nhỏ xíu béo tròn, nhìn thấy nàng, bé mở to mắt, không hề tỏ rasợ hãi khi thấy người lạ.
Nàngnở nụ cười, vươn tay cẩn thận sờ nhẹ mặt của bé.
Aingờ bàn tay nhỏ bé liền thuận theo bắt lấy ngón tay của nàng, nắm riếtthật chặt một ngón tay phải, nàng rút ngón tay về, hắn không từ bỏ cốgắng vươn tay theo để bắt lại.
Ngaycả hai cái chân nhỏ bé béo tròn cũng kích động đá dựng lên, hai taygiơ thẳng tắp không ngừng quơ loạn xạ, giống như đang đòi nàng ôm bé.
Nàngvươn tay ôm lấy hắn, ngửi được mùi sữa nồng đậm trên người bé, bé tựasát vào trong lòng nàng, miệng thì phun xèo xèo, đôi mắt to chớp chớp cứnhìn thẳng vào nàng mà xem xét.
GiangSơ Vi lòng ê ẩm, luyến tiếc không muốn đặt bé xuống.
“Cụccưng, ta là mẹ nè!” Nàng ngồi vào trên giường, ôm lấy bảo bối nhẹ nhàngđung đưa, trong mắt hiện lên tia ấm áp. Chođến lúc này khi nàng ôm đứa trẻ vào lòng, nàng mới sâu sắc cảm nhận mìnhđã vứt bỏ cái gì.
Hốihận ư? Đương nhiên hối hận.
Nànghối hận sao lúc trước mình lại không ôm theo bé cùng nhau rời đi, tại saolại để bé ở lại. Rõ ràng là khi bé còn trong bụng nàng, ngày nàonàng cũng nói chuyện với bé, bé là bảo bối của nàng mà, thế mà nànglại lấy bé ra làm giao dịch, nàng thật quá đáng.
“Cụccưng, thực xin lỗi.” Giang Sơ Vi nhẹ nhàng cọ vào mặt của bé, nước mắtcuối cùng không nhịn được mà rơi xuống. Nàngrất nhớ bé! Rất nhớ rất nhớ.
“Vềsau mẹ không bao giờ rời xa con nữa.” Bảo bối này, nàng sẽ mãi mãi ômchặt, không bao giờ buông tay nữa.
“Cònta để ở đâu?” Không biết Hạ Hầu Dận đã đi vào phòng từ khi nào, đứng ởphía trước nghe nàng nói chuyện với tiểu hài tử.
GiangSơ Vi hoảng sợ, nhanh chóng lau đi nước mắt, ngước lên nhìn.
Nửanăm không gặp, hắn vẫn không thay đổi, vẫn nhìn rất đẹp mắt như vậy, ánhmắt chăm chú nhìn thẳng vào nàng vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi,nàng không khỏi cụp mắt lại trốn tránh.
“Saongươi lại đến đây?” Nàng không hỏi hắn tại sao biết nàng đang ở nơinày, nếu hắn có thể tìm được nàng thì sợ là hành tung trước giờ củanàng vẫn bị hắn giám sát, chỉ là hắn không xuất hiện mà thôi.
HạHầu Dận không thèm để ý đến sự trốn tránh của nàng, hắn chỉ chuyên chúnhìn chằm chằm vào nàng, luyến tiếc không muốn dời mắt một chút nào.
Nàngvẫn gầy giống như trước đây, tuy mặt có hơi đầy đặn mượt mà thêm mộtchút, nhưng khuôn mặt vẫn bình thường không thay đổi, dáng người vẫn bằngphẳng không có chút lực hấp dẫn nào.
Nhưngthật kỳ lạ, hắn phát hiện bản thân mình tham lam muốn nhìn nàng nhiều hơnchút nữa.
Nhìnthấy nàng, hắn liền hối hận.
Hốihận vì sao chính mình lại phải để nàng đi? Kết quả thì sao? Nàng sống rấttốt, chỉ có hắn là chịu đủ mọi tra tấn tinh thần. Thật không côngbằng!
“Tanhớ nàng.” Nên đến đây.
Tráitim trong ngực Giang Sơ Vi nhảy dựng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng cúi thấpxuống, “Tên của cục cưng là gì?” Nàng làm bộ như không nghe thấy lời màhắn vừa nói, lẩn tránh nói sang chuyện khác.
“HạHầu Lân, chữ Lân trong chữ Kỳ Lân.” Hắn từng bước một tiến tới nàng.
“À!”Cảm thấy hắn đang tới gần, tim Giang Sơ Vi đập nhanh hơn, nàng ôm chặt cụccưng, nhích thân thể về phía sau.
“Vậy...Hạ Hầu Dận...”
“Hử?”Hắn đã đứng trước nàng, thậm chí cúi người mình xuống gần sát nàng.
GiangSơ Vi nhắm mắt lại, “Có thể để cục cưng ở lại được hay không?”
Hắndừng động tác, con ngươi đen nguy hiểm nheo lại. “Có ý gì?”
“Ý làvậy đó. Dù sao Tô Tú Dung cũngđã chết rồi, các phi tần khác có thể giúp ngươi sinh tiểu hàitử. Vậy…như vậy thì đemtiểu hài tử của ta trả lại cho ta đi...” Cảm nhận được lửa giận củahắn, Giang Sơ Vi giọng nói càng lúc càng nhỏ.
HạHầu Dận trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này muốn chọc hắn tức chết hay sao? Yêucầu kiểu này mà nàng cũng dám mở miệng nói ra, có phải hắn thả nàng tự donửa năm thì lá gan của nàng càng lúc càng trở nên lớn hơn sao? Nàng chorằng hắn sẽ tiếp tục dung túng nàng?
Nữnhân vô tâm vô phế này thật đáng giận, nàng chỉ quan tâm đứa con, vậycòn hắn thì sao? Nàng không hề nhớ, không hề quan tâm hắn sao?
Lầnđầu tiên Hạ Hầu Dận cảm thấy ghen tỵ với chính đứa con mình, hắn vươntay ra đoạt lấy bảo bối đang nằm trong lòng nàng.
“A!Ngươi làm gì vậy?” Giang Sơ Vi sợ nhảy dựng lên, vội vàng muốn giật conlại.
Nhưnghắn lại xoay người tránh né nàng, đem con thả lại trong nôi, rồi xoay người ômlấy nàng, thô lỗ đem nàng áp đến bên bàn, hai tay chống hai bên trên mặt bàn,phủ người xuống áp lên người nàng.
“HạHầu Dận! Ngươi làm gì vậy?” Giang Sơ Vi vươn tay ra trước mặt để chặn hắnlại, thấy hắn đến gần, nàng sợ tới mức ngửa người nhích lùi ra sau, ánh mắtnhìn lung tung nhưng không dám nhìn hắn.
“Nhìnta!” Hắn quyết không để nàng trốn tránh, “Nàng muốn ép ta đem con ra đểngay trước mặt nàng sao?”
“Đừng!”Nàng cắn môi, rốt cuộc cũng buộc được mắt mình nhìn thẳng vào hắn, thấylửa giận đùng đùng hiện rõ trong đôi mắt hắn, tim nàng khẩn trương đậpnhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
“Nói!”Khuôn mặt anh tuấn ghé sát vào mặt nàng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằmvào mắt nàng, giống như muốn nuốt nàng vào bụng, không cho nàng có bất cứmột tia ý định bỏ trốn nào, “Nàng có nhớ ta không?”
“Ta...”Nàng muốn nói không nhớ, nhưng hai từ “Không nhớ” này lại không thể nóira được, kỳ thật vừa mới nhìn thấy hắn là nàng đã rất muốn chạy đến ômchầm lấy hắn thật chặt.
Nếukhông có lý trí, nếu không cảm thấy mất mặt, nàng thực sự nghĩ rằng mình sẽxông lên.
Nhưnglàm vậy thì quá là mất mặt đi chứ, bởi lúc trước chính miệng nàng nói nàngkhông cần hắn, là nàng chủ động nói muốn rời đi, là nàng đã vứt bỏ mọi thứtrước.
Bâygiờ, nàng dám mở miệng nói nhớ con, cần con, nhưng lại không dám mở miệng nóinhớ hắn, chỉ cần đối mặt với hắn thì nàng liền trở nên nhát gan.
Thấynàng cắn môi do dự, hai tay túm lấy phía trước áo hắn như muốn đẩy ra, nhưngánh mắt lại loe lóe như đang giãy giụa đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
HạHầu Dận không khỏi than nhẹ, nữ nhân này thiệt là, hắn nên làm thế nàovới nàng bây giờ?
“Vi,nói nàng nhớ ta.” Hắn dụ dỗ nàng, cảm thấy tự khinh bỉ bản thân sao dễdàng mềm lòng như vậy, nhưng hắn lại không đành lòng làm nàng khó xử.
GiangSơ Vi ngước mắt lên nhìn hắn, con ngươi đen nhánh ôn nhu của hắn làmtrái tim nàng như muốn bị hòa tan. Nam nhân này...vì sao lại cưng chìunàng như vậy?
Ngựcdâng lên một nỗi cảm động run rẩy, nàng nhịn không được nở nụ cười, thuậntheo hắn, ngượng ngùng mở miệng, “Ta nhớ chàng.” Rất nhớ, rất nhớ.
Ngheđược lời muốn nghe, lại thấy nàng tươi cười, ánh mắt của Hạ HầuDận càng ôn nhu, “Nói lại lần nữa.”
“HạHầu Dận, ta nhớ chàng, rất nhớ...” những lời còn lại đãbị Hạ Hầu Dận dùng môi nuốt lấy.
“Ưm...Đừng...” Giang Sơ Vi che miệng, cực lực ngăn không cho lời rên rỉ kích tìnhphát ra.
Đailưng màu xanh biển nhanh chóng bị tháo ra, từng lớp quần áo bị cởira, trên người chỉ còn lại cái yếm, tiết khố sớm bị vứt lên mặt đất, đóahoa bị hai ngón tay xâm nhập di chuyển ra vào, yêu dịch nhanh chóng tràora, đôi môi ấm nóng để lên hai cánh hoa, đầu lưỡi mở miệng hoa ra sứcliếm.
Châncủa nàng để trên vai của hắn, mông nhấc cao vì khoái cảm, trong mắt phủmột tầng nước mắt.
“Đừng...”Nàng cố gắng ngăn cản, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn qua chiếc nôi, tênbiến thái này, đứa nhỏ vẫn còn ở trong phòng, thế mà lại...
“Thảtay ra, ta muốn nghe tiếng của nàng.” Hạ Hầu Dận không để ý, ngón tay nằmtrong nhụy hoa tiếp tục chuyển động, đâm vào vách thịt mềm mại.
“Đừng...”Nàng lắc lắc đầu khẩn cầu, giọng cơ hồ muốn khóc. “Con còn ở...”
Hắnkhông thèm để ý nhưng nàng để ý nha!
“Y y...”Nàng nghe được âm thanh của cục cưng liền cảm thấy xấu hổ, tên háo sắcnày, không chịu để ý nơi này là nơi nào! Nàng vừa giận vừa xấu hổ, tínhngang bướng nổi lên, nàng giơ chân đá hắn rồi nhảy xuống khỏi bàn muốnchạy trốn.
“A!”Ai ngờ hắn lại nhanh tay hơn ôm lấy nàng, không để ý giãy dụa của nàng,quăng nàng lên giường rồi cũng lập tức trèo lên theo, buông màn giườngxuống.
“VĩnhPhúc!” Hạ Hầu Dận kêu vọng ra ngoài.
VĩnhPhúc liền lập tức vào cửa.
“Đemthái tử ra ngoài.”
“Dạ.”Vĩnh Phúc tỉnh rụi đến mắt cũng không chớp, hoàn toàn không dám nhìn vềhướng của cái giường mà cúi đầu nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi, cho dù ngheđược tiếng kêu của nương nương hắn cũng làm như không nghe thấy, nhanh chóngbước ra khỏi sương phòng.
“Âna......” Giang Sơ Vi nằm trên giường, ngửa đầu lên, lưng cũng ưỡn cong lên,tư hoa sớm đã bị vật thô to lớn nhập vào, tay hắn ôm lấy cặp mông,dùng sức thúc mạnh chạm vào sâu bên trong.
Vìđã lâu không hoan ái nên nhuỵ hoa thắt rất chặt, mà vật nam tính củahắn thì lại rất lớn, cho dù có yêu dịch bôi trơn nhưng Giang Sơ Vi vẫncảm thấy đau.
Nhưngtrong nỗi đau đớn vẫn kèm theo một nỗi khoái hoạt ma mị lòng người.
HạHầu Dận nắm chặt đôi mông của thiên hạ dưới thân, thịt vách hoa co rút vội vãhung hăng cắn nuốt vật thô to của hắn, hắn biết nàng vẫn chưa thích ứngđược với sự xâm nhập của hắn, nhưng hắn vẫn không chút lưu tình đâmthật sâu vào hoa huyệt của nàng.
Dùsao, sớm hay muộn thì nàng cũng sẽ thích ứng, hắn hiểu rất rõ thânthể mềm mại của nàng mẫn cảm như thế nào, cùng với tính tình nhiệt tìnhhưởng ứng của nàng nữa. Nhìn đi, không phải chính nàng chủ động xoaymông, yêu cầu hắn lại dùng lực một chút hay sao?
Cáilưng mềm mại của nàng chạm nhẹ vào cái lưng cường tráng của hắn,hắn vươn tay đặt lên phía trước ngực nàng, hai bàn tay khéo léo ôm lấy bầungực tròn, “Nơi này của nàng trở nên lớn hơn.” Hắn gian tà nói ranhững câu tình tứ ở trên vành tai của nàng.
“A!Chàng là đồ háo sắc...” Nàng muốn trừng hắn, nhưng vật thô to lại độtnhiên thâm nhập vào thật sâu bên trong nàng, chạm vào nơi mềm mại yếuớt nhất của nàng.
Nàngkhông chịu nổi liền hạ thân mình xuống, xuân triều nháy mắt trào ra, đầuóc của nàng nhất thời trở nên trống rỗng.
“Thậtnhanh.” Không biết đã bao nhiêu lần rồi, nơi mềm mại vô cùng mẫn cảm củanàng vẫn làm cho hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khát vì thèm muốn. Đương nhiên,cũng làm cho hắn có một loại thõa mãn không nên lời, bởi vì chỉ có hắnmới có thể đưa nàng đến cảnh phiêu cực này.
Nàngchỉ thuộc về hắn!
Conngươi đen nhánh không che giấu ngọn lửa dục vọng, hắn ôm lấy nàng, đặtnàng ngồi quay lưng lại trên người hắn, bàn tay nắm nhũ hoa mềm mại, cônbổng trướng lên đến cực đại chôn sâu trong nhuỵ hoa tiếp tục đẩy lên đâm vàohoa tâm.
“Namnhân ở trong phòng nàng là ai?” Hắn vẫn không quên trong nhà nàng cógiấu một nam nhân.
“Hả,cái gì?” Bị nhấn chìm trong bể dục vọng, suy nghĩ của nàng giờ chỉlà một mảng mờ ảo, căn bản không thể tự nhớ được gì, chỉ có thể cảmthụ được lửa nóng trong cơ thể, cùng với nỗi khoái cảm đến tê dại.
“Namnhân trong phòng nàng, nàng thích hắn sao?” Một tay hắn rời khỏi nhũtiêm, lần tìm xuống dưới hai cánh hoa, ngón tay kẹp lấy hoa hạch đã sớm đỏ tươicăng cứng.
“Thích...”Ai? “A!”
Aingờ hắn nghe được nàng nói thích, ngón tay lập tức kẹp thật chặt vân vê hoahạch, cùng lúc đó côn bổng cũng công kích thật sâu.
“Dừnglại... Ô...” Nàng vừa khóc vừa lắc đầu, tay hắn không ngừng va chạm vàođiểm yếu ớt của nàng, côn bổng thô lớn càng dùng sức càng đi sâu vàobên trong, thân thể của nàng cơ hồ mềm nhũn cả ra.
“Nàngdám thích nam nhân kia!” Hạ Hầu Dận tức giận cắn vai của nàng, lưu lạimột dấu răng thật sâu.
“Ô...Không có...” Bả vai bị đau kích thích khiến cho hoa thịt co rút lại càngnhanh, vật nóng to lớn thiếu chút nữa đã bị nàng bắt chặt quá mà buông khígiới đầu hàng.
“Đángchết! Sao nàng có thể lại nhanh như vậy!” Hạ Hầu Dận tức giận rút phân thândài của hắn ra, yêu dịch trào ra, hắn đẩy nàng ngã xuống, đẩy cao đùiphải của nàng, cuồng nhiệt mạnh mẽ đẩy mạnh vào.
Nàngbị hắn làm cho không ngừng rên rỉ, hai bên ngực mềm theo nhịp rung lắc của thânthể mà đong đưa mạnh mẽ, hắn mở miệng cắn lấy nhũ tiêm, uy hiếm nói:“Nói! Nàng thực sự thích nam nhân kia?”
“Không...Không có...” Nàng sợ hãi, vội vàng khóc phủ nhận.
“Khôngcó? Vậy nàng thích ai? Chẳng lẽ thích tên thầy đồ kia?” Hắn tức giận dùng sứccắn nhũ tiêm.
“A!”Đau quá! Giang Sơ Vi ủy khuất cắn môi. “Không có...Ta không có a...”
Hắnđột nhiên di chuyển nhanh hơn, thân thể không ngừng kịch liệt va chạm, ngónchân của nàng không nhịn được co lại, vách hoa thịt không ngừng co rútbuộc chặt, cơ hồ như sắp không chịu được đến nơi.
“Vậynàng thích ai? Nói!” Hắn vẫn ép nàng, nâng hạ thân của nàng lên, toàn bộcặp mông rời khỏi giường, vật thô to lớn đi vào càng sâu, giống như muốnnuốt chửng nàng.
“Chàng!”Giang Sơ Vi chịu không nổi vừa khóc vừa la, “Ta thích chàng!”
HạHầu Dận ngừng động tác lại, đôi mắt đỏ trừng lên nhìn vào mắt của nàng,thấy đôi mắt nàng tràn đầy nước mắt vẻ rất ủy khuất, làm cho người khácnhìn vào chỉ muốn ăn nàng.
Yêunữ này!
Hắnhung tợn hôn lấy môi nàng, hút hết toàn bộ nước mắt của nàng, hắn muốnăn nàng, hết lần này đến lần khác, ăn nàng đến tận xương cốt cũng khôngchừa!
Kíchtình qua đi, Giang Sơ Vi mệt mỏi nằm trên người Hạ Hầu Dận, cái đầu bénhỏ áp trên ngực hắn, bên tai nghe được tiếng tim của hắn đập trầm ổn.
Châncủa nàng gác lên người hắn, bàn tay hắn ôn nhu vỗ về mái tóc dài ẩmướt mềm mại của nàng, hai người yên tĩnh hưởng thụ tình cảm gắn bó thânthiết sau hoan ái.
“Nàngcắt tóc ngắn.” Mái tóc vốn dài tới mông giờ chỉ còn ngang lưng.
“Ừm,tóc quá dài thật phiền toái.” Nàng lẩm bẩm, hoan ái làm cho nàng kiệtsức và buồn ngủ, thanh âm khàn khàn mang đậm vị tình dục.
Tậptục nữ tử không được cắt tóc vốn đã bị nàng quăng qua một bên. HạHầu Dận chẳng thấy ngạc nhiên, bởi hắn không bao giờ nghĩ rằng những quy củtruyền thống có thể trói buộc được nàng.
Hắnkhông nói gì, ngón tay vuốt ve sóng lưng của nàng, ngay lúc nàng sắpngủ hắn mới mở miệng.
“Tađã giải tán hậu cung.”
A?Giang Sơ Vi liền bừng tỉnh, ngồi bật dậy trên người hắn, đôi mắt kinhngạc nhìn chằm chằm vào hắn. “Chàng…chàng nói cái gì?”
Hắnnở nụ cười, kéo nàng xuống, để nàng tiếp tục nằm trên, ngón tay kẽvuốt ve dọc theo mái tóc của nàng, giống như đang vuốt ve lông của mộtsủng vật.
“HạHầu Dận...” Nàng định ngẩng đầu, hắn liền chặn gáy nàng lại.
“Ngoạitrừ những người muốn ở lại, còn lại ta đều đã an bài các nàng rời khỏi cung,cấp các nàng vàng bạc đủ để các nàng sống cả cuộc sống mà không phảilo lắng về phần cơm áo.”
Dĩnhiên, khi hắn tuyên bố quyết định này liền khiến cho toàn bộ hậu cungkinh hoảng, đại thần khiếp sợ ngăn cản, tất cả cùng hợp nhau lại dângtấu muốn hắn cân nhắc lại.
“Cònnữa, ta đã tuyên bố với toàn thể thiên hạ, đời này, ta sẽ chỉ có mộthoàng hậu. Ta chỉ sủng ái riêngmột mình nàng, để nàng nắm giữ vịtrí cao nhất và duy nhất trong hậu cung.” Hắn nhìn xuống nàng, nhẹ nhànghỏi: “Vi, nàng có nguyện ý trở về hoàng cung làm hoàng hậu của ta haykhông?” Cảm giác thân thể mềm mại của nàng trở cứng đờ, hắn cũng khôngép buộc.
“Nhưvậy, nếu nàng không trở về hoàng cung, ít nhất cũng sống gần ta một chút, ngayđầu thành được không? Nàng sẽ ngụ ở ngoài cung, vẫn được tự do, sau đó, để chota được đến gặp nàng, được không?”
Hắnnói vô cùng hèn mọn, rõ ràng là một đế vương lại hạ mình khẩn cầunàng.
Hốcmắt của Giang Sơ Vi nóng lên, nam nhân này nguyện ý từ bỏ kiêu ngạo củabản thân, từ bỏ uy nghiêm của một quân vương, nhượng bộ nàng đến nhưthế này. “Vì sao...” Vì sao phải làm như vậy? Nàng đáng giá đến vậy sao?
“Khôngbiết.” Hắn cũng đã hỏi qua bản thân mình vì sao lại vì một nữ nhân màngay cả tự tôn của bản thân cũng không cần. “Ta rất nhớ ngươi, rất nhớrất nhớ.”
Hắnkhông phải chưa từng thử quên nàng, không phải chưa từng thử sủng áiphi tần khác, nhưng đầu óc lại luôn nghĩ đến nàng.
Hắngiống như đã trúng bùa của nàng nên không thể thoát ra được.
Nàngkhông nói gì, chỉ im lặng vùi đầu vào ngực của hắn.
Hắncũng không ép nàng, ngón tay lướt qua mái tóc đen mềm mại, chờ câu trả lờicủa nàng.
Khôngbiết qua bao lâu, con mèo nhỏ trong lòng rầu rĩ mở miệng. “Chỉ cần tacòn ở đó thì chàng không được đụng vào nữ nhân khác.”
“Được.”
“Nếumột ngày nào đó, chàng thương yêu người khác thì phải nói cho ta biết.Sau đó, nếu ta muốn rời đi, những gì thuộc về ta phải để ta mang theo,bao gồm tài sản của ta, và cả tiểu hài tử của ta.”
“Được.”
“Chàngphải rất yêu rất yêu thương ta, cho dù ta hung dữ với chàng, chửi chàng, đánhchàng, cắn chàng, chàng cũng không được cãi lời ta, mà phải dỗ dành cho ta vuivẻ.”
“Được.”
Nànglặng lẽ nhếch môi, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn. “Vậy ta hồicung, làm hoàng hậu của chàng.”
Hắnkhẽ cười, vẫn là câu trả lời nhẹ nhàng, ngắn ngủn --
“Được.”
Kếtthúc.
HoàngThượng đột nhiên mang về một vị dân nữ, còn nói muốn lập nàng làmhậu. Chuyện này khiến mọi người đều khiếp sự, ngay cả Thái Hậucũng xuất cung, muốn nhìn thử xem người đó quốc sắc thiên hương nhưthế nào lại có thể khiến cho HggHGoàng Đế làm ra một quyết định điêncuồng đến như vậy.
Nhưngkhi nhìn thấy Giang Sơ Vi, bà choáng váng, nước mắt rơi xuống.
Bàkhông ngờ rằng nữ tử mà Hoàng Thượng muốn lập làm hoàng hậu lại cókhuôn mặt giống y hệt Dung nhi, ý định ngăn cản của bà nhất thời tiêutan. Bà nghĩ rằng con bà nhấtđịnh là do không thể quên được Dung Nhi nên mới có thể mang nàng về.
Màcác đại thần khi nhìn thấy nữ tử mà Hoàng Đế muốn lập hậu có dáng vẻ giốnghệt Hoàng Hậu trước liền cảm động, quân vương của họ thật sự là một quốcquân thâm tình đến như thế nha!
Toànbộ những tiếng phản đối đều hoàn toàn biến mất sau khi nhìn thấy Giang SơVi. Nàng được cưới tiếncung theo nghi lễ hoàng gia, trở thành hoàng hậu, cũng là chánh chủ duynhất của hậu cung.
Nàngcũng không ở Phượng Nghi cung, ngược lại ở trong tẩm cung Hoàng Thượng,cùng Hoàng Thượng sớm chiều ở chung, chung giường chung chăn, phi thường ânái.
Mà nôtì hầu hạ nàng vẫn là Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ.
Hếtthảy đều thực hoàn mỹ, ngoại trừ --
GiangSơ Vi trừng mắt nhìn thái y, thanh âm như rít qua răng mà bật ra. “Ngươi nóilại lần nữa xem.”
“Ách......”Thái y hơi sợ sệt, nhưng vẫn lớn gan mở miệng. “Chúc mừng nương nương, ngàiđã có thai, theo như thần xem có lẽ đã hơn ba tháng.”
Hơnba tháng? Nàng hồi cung bất quá cũng mới hơn ba tháng thế mà lại có thaicũng hơn ba tháng?
Nhưvậy không phải hoài thai ngay lần đó? Đáng chết! Thế giới này sao lạikhông có bao cao su?
GiangSơ Vi tức giận đến muốn giết người, nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nênchuyện.
HạHầu Dận đương nhiên cảm nhận được, hắn vẫy tay bảo mọi người lui ra,rồi sau đó trưng bộ mặt tươi cười lấy lòng tiến tới gần. “Vi Vi.”
“Tránhra!” Giang Sơ Vi tức giận lấy cái gối đầu ném hắn. “Hạ Hầu Dận! Chàng làtên hỗn đản! Nếu không phải tại chàng, ta sẽ không mang thai!”
HạHầu Dận tránh cái gối rồi ôm lấy nàng. “Chẳng phải chính nàng còn rấthưởng thụ hay sao? Hèn chi gần đây phản ứng của nàng trở nên đặc biệt tốtnha, cao trào rất nhanh, làm cho ta chỉ muốn được giam trong cơ thể nàng cảđời, không rời ra.”
Mặtcủa Giang Sơ Vi đỏ toàn bộ, hắn dám nói, nhưng nàng không dám nghe. “Chàngthật biến thái!”
Nhữngcâu ghê ớn như thế này mà hắn còn dám nói ra miệng? Tuỳ tiện quăng ra làdọa được người nha!
HạHầu Dận tuy rằng không biết biến thái là cái gì, bất quá cũng có thể đoánđược ý đại khái, “Ừ, ta chỉ biến thái đối với nàng.” Hắn cười càng lúccàng gian tà, ngón tay sờ lên bộ ngực sữa. Chả trách hắn cảm thấy nơi này củanàng ngày càng lớn, thì ra là có liên quan đến chuyện mang thai.
“Xemra mấy tháng này có thể vui vẻ hoạt động.” Hắn cũng không quên lầnmang thai trước nàng làm cho hắn hưởng thụ đến khoái hoạt.
GiangSơ Vi trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến nỗi không biết nói cái gì, damặt của người này sao lại dày đến nổi đạn bắn cũng không thủng thế.
“Háosắc! Tránh ra!” Nàng chụp lấy tay hắn đẩy ra, không cho hắn sờ.
“Khôngtránh.” Hắn không đi mà lại giống như kẹo cao su quấn quýt lấy nàng,không để ý đến sự tránh né của nàng, hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Ư ư!Không...”
“Vi,lần này sinh con gái đi!” Hắn muốn có một đứa con gái giống nàng,chắc chắn hắn sẽ sủng ái nữ nhi đến tận trời, làm cho bé dã mantùy hứng giống như mẹ của bé, rồi sau đó làm cho nam nhân khác đauđầu giống như hắn.
GiangSơ Vi thúc vào hắn, nhưng vẫn không trốn thoát được nụ hôn của hắn,chỉ trong chốc lát liền nềm nhũn dựa vào lòng hắn, mặc cho hắn hôn nàng,khiêu khích cơ thể của nàng.
Nàngthở hổn hển, đôi mắt long lanh mở to nhìn hắn chăm chú, bàn tay nhỏ béđột nhiên bắt lấy cánh tay của hắn, há mồm ra sức cắn một phát.
Hắnkhông hé răng rên rỉ gì, để mặc nàng cắn.
Nàngbuông ra, khẽ liếm dấu răng trên cánh tay của hắn, giống như con mèo nhỏđang ra sức làm nũng với hắn.
“Lầnnày vẫn phải để ta cắn chàng như lần trước nha!” Ai bảo hắn muốn nàngmang thai.
“Được.”
“Tamuốn nhìn đứa nhỏ cũng không được mang đi.” Nàng vẫn nhớ lần trướcsinh xong nàng không được thấy đứa nhỏ.
“Được.”
“Cónữ nhi nhưng vẫn phải thương yêu ta!” Điểm này là điểm quan trọng nhất.
Hắnnở nụ cười, hôn nàng đầy yêu thương. “Được.”
Hắnsẽ yêu nàng cả đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.