Trọng Dã hoảng, cảm giác ưu việt về cấm địa biến mất hết. Trọng Dã vội vàng thần hồn xuất khiếu, không thể giữ lại thân xác này nữa, sẽ khiến thần hồn mục nát theo, gã cần đoạt xá trọng sinh.
Khi Trọng Dã thần hồn xuất khiếu bay ra thì thấy Nữ Hoàng đẹp tuyệt trần làm đạo tâm của gã dao động đang vẻ mặt sát khí nhìn gã, lại giơ tay lên.
Bốp!
Thần hồn của Trọng Dã bị chém, trời đổ mưa máu tiếc thương cho một vị Thánh Nhân chết.
Trọng Dã rất oan.
Vốn một Thánh Nhân muốn chạy trốn thì có cơ hội rất lớn, nhưng ai kêu Trọng Dã không thèm để Nữ Hoàng vào mắt, còn mơ bắt nàng kim ốc tàng kiều, kết quả là tự nếm trái đắng.
Đám người Tinh Sa Đại Thánh biểu tình quái dị, đúng là không phải người một nhà thì không ở chung nhà. Lúc trước Lăng Hàn đồ Thánh, bây giờ đến lượt Nữ Hoàng đồ Thánh, dường như Trung Thánh ở trong mắt bọn họ chỉ là con heo.
Nhưng Nữ Hoàng dám xuống tay giết vì có chỗ dựa. Lăng Hàn còn có thể phát uy lần nữa, có thực lực chém gục Thánh Vương, không cần lo.
Mặt ngoài Lăng Hàn cười híp mắt nhưng lòng thì thầm nhe răng. Lần sau sẽ là Khai Vân Vương tự mình đến, nhưng hắn không thể dùng Hắc tháp, làm sao bây giờ? May mắn dù có sợi tơ nhân quả khiến Khai Vân Vương phát hiện Trọng Dã chết ngay, nhưng Trọng Dã phải mất bốn, năm năm mới chạy tới đây chứng minh Khai Vân cấm địa cách bọn họ rất xa.
Lăng Hàn còn bốn, năm năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/666180/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.