Chương trước
Chương sau
Lời của Vương Bác Thần khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Người phụ nữ trung niên mặt đầy phấn trang điểm bị mồ hôi làm cho lem nhem trông rất xấu kia, vậy mà là bộ trưởng Võ bộ của nước R - Quách Đỉnh?

Đùa cái gì vậy, đường đường là bộ trưởng Võ bộ lại giả gái?

Còn xấu như vậy?

Nhìn kiểu gì cũng không giống.

Nguyễn Văn Việt còn đeo mặt nạ da người, trong ánh mắt tràn ngập sự cổ quái.

Mình nói ngay người phụ nữ già vừa béo vừa xấu đó nhìn sao mà quen mắt thế, thì ra là lão già Quách Đỉnh.

Ha ha.

Ông cũng có một ngày như vậy à!

Vậy mà còn giả gái.

Còn xấu như vậy!

Nguyễn Văn Việt cái gì cũng không nói, nhanh chóng chụp lại Quách Đỉnh!

Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ.

Hàn Đỉnh vốn đã rời khỏi sân, bỗng quay đầu nhìn.

Càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ trung niên đó chính là Quách Đỉnh, hai quả loa trước ngực đó cũng quá hiếm gặp, người bình thường có thể to như vậy sao?

Còn mặc một bộ sườn xám màu đỏ rượu, thoa son môi đỏ, tóc còn màu vàng cứt, khóe miệng còn có một nốt ruồi son, trên cặp chân thô bự còn mang quần tất đen sắp rách tới nơi rồi!

“Ọe ~”

Hàn Đỉnh nhìn mà cuộn trào dạ dày, suýt nữa ói ra.

Nói sao lại cảm thấy cử chỉ của người phụ nữ đó có loại cảm giác quen thuộc, thì ra là lão già Quách Đỉnh.

Lúc này, trên mặt Quách Đỉnh không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Ông ta vốn khá mập, nặng hơn 90kg, trông lại lùn, chưa đến 1m7, vừa mập vừa ị nên giả làm gái khá hợp.

Giống như Lý Quỳ cải trang thành nữ mặc sườn xám, yêu kiều gọi gia gia~

Quách Đỉnh chỉ muốn tìm một cái khe đất mà chui vào.

Tôi chết rồi.

Tôi muốn chết rồi.

Các người đều nhìn tôi làm cái gì.

Đừng nhìn tôi.

Các người đừng nhìn.

Quốc chủ, ngài đừng qua đây!

Tôi phải làm sao đây?

Vương Bác Thần đáng chết này, cậu đợi đấy cho ông đây!

“Ông thật sự là bộ trưởng Quách?”

Hai mắt của Hàn Đỉnh chợt sáng lên, những lúc như này rồi, vì lợi ích của mình không tiệc tổn hại lợi ích của người khác, ông không gánh tội lẽ nào để bản quốc chủ gánh?

“Ờm... ha ha... tôi... các người nhận nhầm rồi, tôi không phải...”

Lời của Quách Đỉnh còn chưa nói hết, Hàn Đỉnh cầm lấy bộ tóc giả của ông ta.

Xoẹt.

Quách Đỉnh lộ ra rồi!

Ngài làm gì!

“Bộ trưởng Quách, thật là ông à.”

Mắt của Hàn Đỉnh ẩn chứa thâm ý, cười như không cười: “Ông đây là tạo hình gì vậy? Khá khác biệt đấy.”

Quách Đỉnh dường như nghe thấy, tim của mình đang vỡ vụn trong tiếng rắc rắc.

“Ha ha, rất tốt, rất tốt, rất tốt.”

Hàn Đỉnh mỉm cười hờ hững, xoay người rời đi.

“Không ngờ không ngờ, thì ra bộ trưởng Quách thích giả gái.”

“Khẩu vị này của bộ trưởng Quách khá đặc biệt nha, thật...”

Nghe thấy những lời xì xào này, Quách Đỉnh sắp muốn điên rồi.

“Thủ tướng Nguyễn, nếu không phải ông luôn lén chụp ảnh, tôi còn không phát hiện bộ trưởng Quách cũng đến.”

Vương Bác Thần liếc nhìn Nguyễn Văn Việt vẫn đang quay chụp.

“Ha ha, ha ha, thời tiết hôm nay thật đẹp.”

Nguyễn Văn Việt mặt mày ngại ngùng.

Hồ Quốc Trụ cười lạnh nói: “Các người không phải là không đến hay sao? Đây là chạy tới muốn xem Bác Thần xấu mặt? Còn giả gái, các người sao kinh tởm vậy.”

Quách Đỉnh đỏ bừng mặt, Nguyễn Văn Việt hận không thể bóp chết Hồ Quốc Trụ.

Không biết nói chuyện thì im miệng!

“Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với quốc chủ, không cần tiễn, không cần tiễn.”

Nguyễn Văn Việt giống như người khác muốn giữ ông ta lại, khẽ xua tay, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh.

“Tôi cũng như vậy, tôi cũng như vậy.”

Quách Đỉnh vặn hông một cách khó tin mà chạy đi.

Sáu người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh nhìn nhau.

Hồ Quốc Trụ điềm tĩnh giấu điện thoại xong, hờ hững nói: “Liên minh Y học còn có ai có nghi ngờ đối với cuộc thi đấu y thuật ngày hôm nay?”

Mọi người rùng mình, ai còn dám có nghi vấn?

“Bác Thần, vậy tôi đi trước đây.”

Hồ Quốc Trụ cười ha hả nói.

Vương Bác Thần đi tới trước mặt ông ta, thập giọng nói: “Gửi tôi một phần video.”

Sắc mặt của Hồ Quốc Trụ trở nên cổ quái giống như bí mật bị vạch trần.

Video này phải giấu kỹ, với sự hẹp hòi của quốc chủ, không biết sẽ làm khó ông ta như nào.

“Chuyện ngày hôm nay, nếu ai dám truyền ra ngoài, giết không tha!”

Đối với danh hiệu này, tất cả y sĩ đều không ai dám đưa ra ý kiến, ngay cả sáu thần y cũng cam tâm tôn Vương Bác Thần làm thánh sư, những người khác dám nói cái gì?

“Tư Lam tham kiến thần chủ.”

Lúc này Tư Lam chạy tới, mười mấy võ vương này chấp nhận số phận, quỳ ở trên đất bất đỉnh.

Đột nhiên, một người ngẩng đầu nói: “Thần chủ, tôi biết một vài tin tức của mẹ ngài, chỉ cần ngài tha cho tôi, tôi bằng lòng nói cho ngài!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.