Cho tới lúc này, bọn họ mới biết, mình ngu xuẩn cỡ nào.
Bảy đại thế gia đã ngu xuẩn cỡ nào!
Cứ tiếp tục như này, tiền đồ của bảy đại thế gia mờ mịt!
Vương Bác Thần lười để ý những người này nữa, vẻ mặt cổ quái nhìn sang Hàn Đỉnh.
Hàn Đỉnh bị ánh mắt của Vương Bác Thần nhìn thì có chút không tự nhiên, vốn ông ta muốn xem Vương Bác Thần xấu mặt, lại không ngờ biến thành cục diện như này, bản thân chủ động đứng ra.
Ho khan vài tiếng rồi nói: “Bác Thần, nơi này giao cho cậu, tôi trở về trước.”
Vương Bác Thần gật đầu nói: “Đúng thế, quốc chủ chính vụ bộn bề, chạy tới đây xem thi đấu y thuật, cũng có thể tha thứ...”
Lời còn chưa nói hết, Hàn Đỉnh mặt đen thui dẫn mấy hộ vệ vội vàng rời đi.
Thật sự không nể mặt người ta mà, cậu không nói chuyện không ai nghĩ cậu câm đâu!
Lần này, trộm gà không được mất toi nắm thóc, tất sự là tức chết mà!
Đường đường là quốc chủ, vậy mà chạy tới xem thủ hạ của mình xấu mặt, thế nào cũng không nói ra được.
Bộ trưởng Võ bộ - Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt vẫn ẩn trong đám người, lén lút quay lại một màn này, suýt nữa thì phì cười.
Đây thật sự là hiện trường quê độ quy mô lớn, cơ hội quê độ của quốc chủ không có nhiều.
“Thủ tướng Nguyễn, bộ trưởng Quách, quốc chủ đã đi rồi, hai người còn chưa đi sao?”
Khi Nguyễn Văn Việt và Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676067/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.