Chương trước
Chương sau
Hàn Đỉnh hạ lệnh một tiếng, tất cả người của bảy đại thế gia đều bị bắt lại.

Những người này đã bị dọa cho mềm nhũn, giống như một đống bùn nhão.

Mà mười mấy cường giả võ vương quỳ ở dưới đất, lúc này cả người run rẩy, chỉ còn lại sự sợ hãi.

“Các người còn muốn ra tay với thần chủ?”

Nhìn mười mấy cường giả võ vương này, Hàn Đỉnh có hơi đau lòng.

Những người này nếu đặt trên chiến trường, sẽ là một chiến lực của nước R.

Mười mấy cường giả võ vương nha, đặt ở chỗ nào cũng là tồn tại không thể xem thường.

Nhưng bọn họ lại cam tâm làm chó săn cho bảy đại thế gia!

Phải biết, cho dù Thần Thiên Các do Vương Bác Thần xây dựng, cường giả cấp bậc võ vương cũng không nhiều, nhiều nhất sẽ không vượt quá 10 người.

Mà trong thế gia hào tộc, lại có nhiều như vậy, đây còn chỉ là thực lực bên ngoài, đủ thấy được thực lực hùng hậu của thế gia hào tộc!

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hàn Đỉnh luôn giương cung mà không bắn, một khi xé rách mặt với thế gia hào tộc, đó sẽ là một tai họa của nước R!

Mười mấy cường giả võ vương quỳ trên đất, không nói một lời.

Bọn họ biết mình khó thoát kiếp nạn, bây giờ chỉ cầu được chết nhanh!

Bọn họ đều là người do bảy đại thế gia bồi dưỡng, cực kỳ trung thành với bảy đại thế gia, tuy là cung phụng, nhưng trên thực tế gần như tử sĩ.

Trên năm mươi năm được gọi là hào môn, trên trăm năm mới có thể trở thành hào tộc, truyền thừa năm trăm năm mới có thể được gọi là thế gia!

Bảy đại thế gia truyền thừa tới nay, sớm đã vượt qua năm trăm năm, thời gian mấy trăm năm tích lũy, nghĩ thôi cũng biết đây là một cỗ lực lượng đáng sợ cỡ nào.

Vậy nên mỗi thế gia một lần phái ra hai cường giả võ vương không có gì hiếm lạ.

“Bảy đại thế gia, xem ra là muốn xé rách mặt với nước R rồi đúng không? Ngay cả một chút giới hạn cuối cùng, một chút da mặt cũng không cần nữa? Vậy mà muốn ra tay với thần chủ, các người thật là to gan!”

Hàn Đỉnh không ôm bất cứ hy vọng nào đối với bảy đại thế gia nữa, bảy đại thế gia nhúng tay vào cuộc thi đấu y thuật này ngày hôm nay, hoàn toàn khiến Hàn Đỉnh mất đi sự kiên nhẫn.

“Quốc chủ, chúng ta chết không tiếc, chúng tôi từ nhỏ chịu ơn của gia tộc mới có ngày hôm nay, vậy nên ngài giết chúng tôi đi.”

Có người thấp giọng nói.

“Giết các người ư? Có hơi hời quá rồi!”

Hàn Đỉnh hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Vương Bác Thần, nói: “Bác Thần, những người này giao cho cậu xử lý!”

Nghe thấy lời này, mười mấy võ vương này lập tức sinh ra một tia tuyệt vọng trong tim!

Chuyện đau khổ nhất là muốn chết mà không chết được!

Điều bọn họ sợ nhất là rơi vào trong tay của Vương Bác Thần!

Đột nhiên, có người một chưởng vỗ vào đầu của mình, muốn tự sát.

Nhưng tốc độ của Vương Bác Thần nhanh hơn ông ta, trực tiếp khống chế ông ta lại.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Bảy đại thế gia bồi dưỡng ra mười mấy người không dễ dàng gì, chết thì quá đáng tiếc. Tôi sẽ sắp xếp cho các người vào đội cảm tử, để các người chuộc tội! Hiện nay kẻ địch ngoại bang nhòm ngó, các người nghĩ rằng tôi sẽ để các người chết hay sao?”


Đường đường là thần chủ nước R, đỉnh phong của chiến lực thế giới, nói điều vô nghĩa với những người này, đó là sự sỉ nhục đối với Vương Bác Thần!

Vương Bác Thần gọi điện cho Tư Lam, dặn dò vài câu, sắp xếp mười mấy cường giả võ vương vào trong đội cảm tử của Thần Thiên Các.

Mười mấy cường giả võ vương này mặt xám như tro, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Bị sắp xếp vào đội cảm tử của Thần Thiên Các, bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.