Chương trước
Chương sau
Nhà họ Trần.

Hoa Mạnh Trường ngồi trên xe lăn, nước mắt tuôn rơi, lẩm bẩm: "Sư phụ Vương, cái mạng này của Hoa Mạnh Trường tôi từ nay về sau chính là của sư phụ."

Ông ta và Vương Bác Thần quen biết nhau ở nhà Phương Viên.

Lúc đó, ông ta còn khinh thường Vương Bác Thần. Nhưng châm pháp của anh đã khiến ông ta phải tin phục.

Sau đó, Vương Bác Thần còn truyền thụ cho ông ta một số y thuật cổ.

Cả đời ông ta không có con cái, một thân một mình cô độc, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để người khác quan tâm mình, suốt đời hành sự chỉ dựa vào tâm ý của mình.

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần vì ông ta, một thân một mình đối mặt với sáu đại Thần y của điện Huyền Hồ.

Cho dù ông ta được gọi là y thánh thời nay, nhưng sáu người kia đều xuất sắc trên các lĩnh vực riêng.

Hơn nữa, ba người độc y Hồ Vụ, cổ y Triệu Linh, quỷ y Tả Sướng đã đi ra được đạo của mình.

Cho dù là minh chủ Liên minh y học đời trước Hứa Tiêu Dao còn sống, cũng chưa chắc có thể vượt qua ba người trên những lĩnh vực này.

Mặc dù Vương Bác Thần là kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao cũng không phải là vạn năng, vẫn có khuyết điểm của mình.

Cho dù y thuật có một không hai, nhưng lĩnh vực ba người này nghiên cứu đã không chỉ là y thuật.

Vương Bác Thần không nắm được bao nhiêu phần thắng.

Hoa Mạnh Trường tát mạnh vào mặt mình hai cái: "Hoa Mạnh Trường, mệt cho mày là y thánh nhưng kết quả chẳng được tác dụng gì hết. Mày thanh cao thì có tác dụng gì chứ? Mày không hỏi tới chuyện trong trần tục thì có tác dụng gì chứ? Mày chỉ là một kẻ nhu nhược!"

Nước mắt của Hoa Mạnh Trường đã trào ra.

Mà giờ phút này, ở điện Huyền Hồ.

Sáu thần y đã sớm bày xong trận thế, chờ Vương Bác Thần đến.

Đôi mắt không có tròng trắng của Độc y Hồ Vụ thâm trầm đáng sợ, khí đen bốc lên. Cơ thể ông ta đã bị ông ta luyện thành vật kịch độc.

"Đã điều tra rõ về thân phận của Vương Bác Thần chưa? Nếu cậu ta nắm giữ bộ ngân châm kia, tất nhiên phải có liên quan tới minh chủ Hứa, chúng ta không thể lấy mạng của cậu ta."

Quỷ y Tả Sướng có hình dáng như cương thi, gương mặt khô cứng, lại gầy gò như cương thi vậy, làm người ta khiếp sợ, giọng nói giống như ma quỷ, còn có chút âm rung: "Khè khè khè, đâu có gì lạ đâu. Cho dù cậu ta nắm giữ ngâm châm của minh chủ Hứa thì sao chứ? Sư phụ của cậu ta không thể là minh chủ Hứa."

Bùi Đăng Khoa khó chịu nói: "Các người đã ai từng nghe nói về Lâm Đạo Tử chưa? Nếu y thuật của Vương Bác Thần được kế thừa từ ông ta, vì sao tôi đều không điều tra ra được sự tồn tại của người này?"

Giang Thành vừa muốn nói, đã bị Khấu Thanh giành nói trước: "Có lẽ là một y sư ẩn sĩ nào đó là bạn của minh chủ Hứa, bằng không minh chủ Hứa làm sao có thể giao ngân châm cho ông ta được?"

"Tôi cũng nghĩ vậy, tôi..."

Giang Thành mới nói, đã bị độc y Hồ Vụ cắt ngang: "Bất kể thế nào, cuộc thi đấu y thuật lần này nhất định phải cho Vương Bác Thần một bài học. Nếu cậu ta muốn ra mặt thay cho Hoa Mạnh Trường, vậy đừng trách tôi ra tay độc ác."

Cổ y Triệu Linh khẽ gật đầu, vẫn chỉ thốt ra hai chữ: "Không sai."

Giang Thành hơi sốt ruột nói: "Tôi nói..."

"Được rồi, ông đừng nói nữa."


Giang Thành không khỏi tức giận nói: "Các người..."

Độc y Hồ Vụ ngắt lời ông ta luôn, nói: "Được rồi, tôi không có thời gian nghe ông nói linh tinh đâu. Vương Bác Thần sắp tới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Giang Thành giận tới run cả người: "Các người, các người vô sỉ, các người..."

Ông ta còn chưa nói xong, đã bị Bùi Đăng Khoa bịt miệng, kéo sang một bên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.