Ngày hôm sau, Lục Tiêu Dã tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, cơn sốt đã biến mất, cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Căn phòng trống không.
Đợi một lúc sau, Phù Tinh Triều từ bên ngoài nhẹ tay nhẹ chân bước vào. Lục Tiêu Dã nhìn cậu, hỏi: "Hôm qua tôi sốt, có phải đã nói mớ cái gì không? Tôi... Từ nhỏ đã có tật xấu này rồi."
"... Em không nghe thấy." Cậu đáp vội, ánh mắt đảo qua hướng khác, "... Em ngủ mê lắm ạ."
Tiếp sau đó lại nói: "Nhưng nếu anh có chuyện gì không vui... Ừm, có thể nói với em ạ."
Lục Tiêu Dã muốn chê cậu nói dối quá kém nhưng lại thôi, khóe môi khẽ cong, "Làm phiền cậu rồi."
Nghĩ đến tối hôm qua đối phương phải chăm sóc hắn suốt một đêm không thể ngủ ngon, hắn cũng thấy có chút xúc động.
"Tôi vẫn chưa cảm ơn cậu đã cứu tôi." Hắn nói, "... Lúc rớt xuống nước tôi đã nghĩ mình phải chết rồi, khi cậu vớt tôi lên tôi còn tưởng mình gặp phải ảo giác, ngỡ là thần biển hiện linh cứu tôi nữa."
Phù Tinh Triều vừa nghe hắn nói xong lập tức trừng mắt kinh ngạc nhìn hắn, chăm chú quan sát hắn một lúc lâu, bĩu môi nửa muốn nói lại thôi, cuối cùng mới nở nụ cười ngọt ngào hỏi: "Sao anh phát hiện ra ạ? Em... Em là thần biển đó."
"Anh là người đầu tiên biết được thân phận thật của em đó." Cậu nháy con mắt trong suốt, phấn khích nói, sau đó rướn người dựa gần Lục Tiêu Dã một chút, dáng vẻ giống như tìm được đồng loại.
Nói thật thì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bien-nho/239125/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.