Ta vừa định trêu chọc bọn họ vài câu, Thẩm Chính Khanh lập tức ném giày rơm xuống, nhào tới ôm lấy Tú Uyển.
Hai huynh muội ôm nhau rồi khóc rống, giống như hai con thú nhỏ bị thương ôm nhau sưởi ấm, nhìn thấy cảnh này khiến cho lòng người chua xót không thôi.
Có một loại cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng ta.
Ta hoảng loạn chạy ra ngoài, vươn tay sờ lên đuôi mắt ướt át của mình.
Đây, là nước mắt ư?
Kỳ quái, rõ ràng đây là chuyện vui, tại sao ta lại khóc chứ?
36
“Tỷ, tỷ ăn đùi gà đi!”
“Tỷ, thịt này thơm quá, tỷ ăn miếng này đi.”
“Tỷ, tỷ có khát không? Muội đi rót nước cho tỷ đây!”
Tú Uyển bận rộn như con ong mật, một khắc cũng không ngừng bước ở trong phòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy trắng sáng và hơi ửng hồng, đôi mắt là kiểu mắt hạnh xinh đẹp, lông mi dài vểnh lên cao vút.
Lúc nàng ấy cười rộ lên, bên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Trông cực kỳ đáng yêu.
Ta mím môi, nghiêm mặt, thản nhiên liếc nhìn nàng ấy.
“Vừa rồi là ai nói gì ấy nhỉ?”
“Sau khi chữa trị cho muội rồi thì không được chữa cho ca ta nữa.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tú Uyển nhăn thành bánh bao, hận không thể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bao-ve/3653325/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.