Tú Uyển bị ta đặt ở trên giường, lúc trên mặt bị đắp đầy thảo dược, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng lầm bầm.
“Tiên Nhi tỷ tỷ, ca ca rất vất vả.”
“Mỗi ngày huynh ấy đều phải đóng giày rơm, phải bán giày, phải luyện chữ, phải đọc sách, còn phải làm rất nhiều rất nhiều việc khác.”
“Mắt thấy sắp vào thu rồi, công việc trong ruộng vẫn còn chưa làm xong đâu, trước tiên chúng ta có thể không chơi trò chữa bệnh này được không?”
Ta vỗ nàng ấy một cái để nàng ấy nằm yên ở trên giường.
“Không được cựa quậy!”
Sau khi đắp thuốc lên xong, còn phải ngâm thuốc tắm mỗi ngày.
Thùng thuốc rất lớn, vừa tốn nước, lại vừa tốn củi lửa.
Tuy rằng Thẩm Chính Khanh cảm thấy ta đang làm chuyện vô bổ, nhưng y hoàn toàn không tức giận lớn tiếng với ta câu nào.
Chỉ là mỗi ngày thời gian y đi lên núi để đốn củi, đi ra bờ sông để múc nước càng ngày càng dài.
Tiểu nha đầu nhìn mà cảm thấy đau lòng không thôi.
Được rồi, chỉ có hai người các ngươi hiểu chuyện nhất, còn ta là người ác duy nhất ở đây.
34
Bận rộn như vậy suốt hai ngày, ta đột nhiên phát hiện Tống Thanh Thư không giống với lúc trước nữa.
Mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân càng có vẻ phong nhã hơn, dường như ngoại hình cũng trở nên thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bao-ve/3653324/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.