Hắn uống một hơi cạn sạch chén trà, khàn giọng mở miệng.
“Nương, không phải người thường nói rằng người sẽ vì ta mà làm bất cứ chuyện gì hay sao?”
“Hiện giờ chỉ có cái c.h.ế.t của người mới có thể rửa sạch nỗi nhục của Tống gia.”
“Nương, người cứ an tâm mà đi đi.”
Tống mẫu ngẩn ra, bà lập tức nổi trận lôi đình.
“Đồ súc sinh, ngươi…”
Câu còn lại bà chưa kịp nói hết.
Bởi vì Tống Thanh Thư đã dùng dây thừng siết chặt cổ bà.
Tống mẫu ốm đau nằm liệt giường quanh năm, cơ thể của bà vốn đã yếu ớt hơn người bình thường.
Chỉ là giờ phút này ý chí muốn sống đã chiến thắng hết thảy, bà vươn tay lên hung hăng cào mạnh lên trên n.g.ự.c của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư bị đau, động tác chậm lại, cuối cùng Tống mẫu giãy thoát ra và chạy xuống giường.
Hắn vừa vội vừa tức, bèn hét lớn một tiếng với Tống phụ.
“Phụ thân! Người còn không mau tới giúp ta!”
Tống phụ lau mặt, trong ánh mắt tuyệt vọng và phẫn hận của Tống mẫu, ông rơi nước mắt rồi đóng chặt cửa phòng ngủ lại.
32
Lúc từ Tống gia đi ra, ta có chút hoảng hốt.
Con người ta vì quyền thế, lại có thể làm đến mức độ như thế.
Đây chính là chuyện g.i.ế.c mẫu thân của mình đấy…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bao-ve/3653323/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.