Tống Thanh Thư cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Ta gắt gao nắm chặt mép cửa, khàn tiếng, run giọng hỏi:
“Từ nay về sau, có phải Tống gia và ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn, ân đoạn nghĩa tuyệt hay không?”
Tống Thanh Thư cắn môi, dường như hắn muốn hô to để bày tỏ cảm xúc của mình ra:
“Phải, từ nay về sau, Tống gia sống hay c.h.ế.t không liên quan tới ngươi nữa!”
“Ngươi đi đi!”
“Ầm ầm!”
Mưa to tầm tã rơi xuống, trong nháy mắt đã làm ướt người ta.
“Rầm!”
Cửa lớn Tống gia bị đóng chặt lại.
Ta ngơ ngác đứng ở cửa, cảm giác có thứ gì đó đang vỡ tan ở trên người ta, từng tấc từng tấc một.
13
Ta không biết bản thân đã đứng trước cửa nhà Tống bao lâu rồi.
Mãi cho đến khi đám mây tan đi và thời tiết trở nên tốt hơn.
Ta ngẩng mặt nhìn lên rồi mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào đã có một chiếc ô che ở trên đầu ta.
Nam nhân này có vóc dáng rất cao, đối phương dùng một chiếc khăn tay sạch sẽ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.
Thấy ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi, y thở dài.
“Tiên Nhi, đi thôi, chúng ta về nhà đi.”
Đây là Thẩm Chính Khanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-bao-ve/3653314/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.