Hoàng Long mệt mỏi trở về phòng , từ khi Minh Anh về tâmtình đã ổn hơn rất nhiều, rượu không phải là thứ thức uốnganh muốn nữa thay vào đó anh lại muốn thưởng trà. Tay cầm tách trà nhấp một ngụm, nhớ về đêm nồng ái hôm đó mà không khỏicong môi cười mỉm.
Trong lúc đỉnh cao nhất, MinhAnh của anh không nói gì hơn một câu “ Đừng uống rượu nữa, thứđó làm anh hư hỏng mất rồi ”
“ Vậy nói xem, tôi nên uống gì ”
Hơi thở vội vả, cùng với nhịp điệu rất đều, trán toát mồ hôi như mưa “ Anh…A…A… uống trà đi ”
Đúng hôm đó ở Sky anh say khướt, nhưng không có nghĩa anh không nhớgì. Đôi khi anh thấy tự phục chính mình, những đoạn cần nhớanh liền nhớ như in không sai chi tiết nào. Minh Anh của anh đêmđó rất gợi tình, cũng từ đêm đó cũng là cái cớ cho anh chọcghẹo nó vào những ngày lê thê về sau…
Đang mãimê tựa lan can mà nhớ về những khoảng không hạnh phúc, ánhtrăng soi sáng gương mặt thanh tú ấy, anh nhớ , nhớ lắm nhữngngày tháng tuổi trẻ đi học nhớ về khoảng thời gian yêu thầmMinh Anh nhưng vẫn vờ như không, thay vì thể hiện lại làm ngượclại với những gì người con gái của anh muốn. Anh nhớ, Minh Anhcủa anh đã bao lần khóc sướt mướt như mèo con tựa vào lồngngực anh, những giọt nước mắt ấy giờ đây anh thấy nó thậtđáng quý biết chừng nào, giờ muốn thấy Minh Anh của anh khóc ? việc đó thật là ngu xuẩn.
Anh lại cười, MinhAnh nói rất đúng “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186819/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.