Như mọi hôm Thiên Nghi đi làm như bình thường, nhưng kì lạ thay không khí công ty khác hẳn với mọi ngày , dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô mà không có lí do. Có người cười chào rồi vội tán dương “ Thiên Nghi, cô thật sướng nha” hoặc “ Thiên Nghi chúc mừng cô, nhớ mời chúng tôi đấy” , còn người khác nhìn cô cười hờ rồi quay nhau đàm tiếu to nhỏ.
Chúc mừng cô? Bảo cô sung sướng? Vậy thật ra là chúc mừng và sướng vì điều gì. Trong khi cô chẳng mảy may biết có chuyện gì kì cục xãy ra gần đây… Thiên Nghi lắc đầu thôi nghĩ, cuộc sống này người gọi nó là “ thế gian” tức có chữ “ gian” nên chẳng ai thèm gọi là “ thế ngay” vì vậy quan tâm quá nhiều việc, già nua sẽ mau đến.
Từ cầu thang máy bước đến bàn làm việc không cách bao xa, cô có thể nhìn thấy bó hoa hồng thật bự trên bàn. Trong lòng lấy làm khó hiểu, cầm bó hoa lên đếm sơ lượt bằng mắt, đúng mười một bông rồi ngửi qua, đôi môi theo lẽ tự nhiên mà cười mĩm.
Bất ngờ bị đập nhẹ lên vai một cái mà giật mình “ Thiên Nghi, sáng nay tổng giám còn tặng bông cho cô đấy. Hai người tiến triển tới đâu rồi mau khai đi”
Một đồng nghiệp khẽ trêu cô, Thiên Nghi cười mĩm “ Hoa này của tổng giám?”
“Cậu không tin, thì cứ mở thiệp ra xem. Hoa có kèm thiệp mà, vui đến độ hồ đồ rồi à.”
“ À…ừ… cậu đi làm việc đi, giờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186821/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.