Hết sự tình này lại đến sự tình khác, nhiều khi nó chẳnghiểu cớ sự ân oán muôn kiếp như thế nào chẳng hay, nhưng cớ gì cứ phải chạm mặt với Thy Thy, con người mà chỉ cần nghe đếncái tên cũng đủ làm nó sởn cả gai óc.
Cô ảlả lướt từ xa đi tới, bộ trang sức làm chói mắt người nhìn.Cô ta vương tay, nhưng nó chẳng hề có ý muốn đáp lại, một tianhìn cũng chẳng dành cho cô ả cứ thế mà lướt qua.
Tâm không can Thy Thy chạy lên trước chặn đường, miễng cười nữa môi « Sự thật bao giờ cũng chua xót lắm phải không ? »
Bụng nó muốn cười, nhưng lại chẳng cười nhìn bộ dạng của Thy Thyai cũng biết cô ả đang được bao nuôi người bao nuôi ả là Đạtđối tác với nó liệu cô ta có biết điều đó ?, đã thế cứ tỏra mình thanh cao quý phái, nữ nhân không biết điều thường khiến đàn ông mau chán.
« cô rảnh không có việc gìlàm, thì cố mà giữ bát cơm của mình đi » giọng nó chậm hẳn,lúc này cơn đau đầu đang dần ập tới.
« Cô… » cô ả nghẹn lời, hất đuôi tóc mình ra sao, lờ đi câu nói củaMinh Anh, là chấp không cần thiết phải đáp lại.
Bực dọc mở bóp tiền lấy một tấm thiệp mời vứt vừa giữa khoảngngực nó « Tốt nhất cô đừng đến » nói rồi cô ả đỏng đảnh bỏđi.
Minh Anh khó chịu, ôm lấy tấm thiệp trongtay, cơ hồ cau lại vài giây trong đầu lại lóe lên điều gì đấymà khỏe miệng cong lên một đường nói với theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu/3186818/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.