“Mặc dù tôi không thể bay, nhưng tôi có một cái thang để trèo lên và chạm tới P’Newt”
– Trích từ lời của Baicha – Khởi đầu cho mối tình đơn phương của tôi có chút kỳ lạ. Trước khi tôi yêu P’Newt, tôi từng thích một cô gái – cô ấy là bạn cùng lớp với tôi hồi lớp 9. Những năm tháng đi học của tôi chẳng có gì đáng nhớ. Tôi không đẹp trai, người thì thấp, đeo kính cận dày cui, tóc thì để kiểu “úp tô”. Lúc nào cũng bị mấy bạn nam trêu chọc, bắt nạt. Họ gọi tôi là “thằng ngố” hay “thằng thảm hại”, khiến một số bạn nữ cũng tránh xa tôi như thể sợ bị lây cái “bệnh ngố”. Mỗi buổi sáng khi cả trường tập trung chào cờ, bạn cùng lớp tôi ai cũng giữ khoảng cách, chẳng ai muốn đứng cạnh tôi. Trong lớp cũng vậy, chỗ ngồi bên cạnh tôi luôn trống. Tôi cố gắng học hành chăm chỉ, nhưng thành tích vẫn không khá lên. Tôi từng mơ được vào lớp chọn – nơi tập trung toàn học sinh giỏi – tôi nghĩ với vẻ ngoài như mình thì hợp làm “mọt sách”, nhưng kết quả học kém nên vẫn bị kẹt ở lớp thường. Ngoài gia đình luôn ủng hộ, tôi gần như không có bạn bè ở trường. Đừng nói tới bạn gái, tôi còn không dám thích ai, vì ai cũng có vẻ ghét tôi cả. Nhưng Namwan thì khác. Cô ấy là bạn cùng lớp, tóc ngắn ngang cằm rất dễ thương. Dù không học giỏi, nhưng cô ấy tốt bụng, thân thiện và được mọi người yêu quý. Kể cả tôi. “Đừng bắt nạt Cha nữa.” Namwan luôn đứng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692276/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.