“Bất kể P’Newt ở trên cao đến đâu,
Tôi cũng sẽ leo lên vì anh ấy.”
– Trích từ lời của Baicha – CH@rL!e: Hảa?! Cái quái gì vậy? Anh đang nói cái gì thế?! CH@rL!e: P’Newt á? Cái người đẹp trai như thần, thông minh đến phát khiếp và cướp tim người khác dễ như chơi đó hả? Anh ấy sẽ tỏ tình với tôi á? Cái gì? Khi nào? Sao cơ? Tại sao?! Tôi cố giữ bình tĩnh và lau vết trà sữa dính trên điện thoại. Tôi của tương lai: Bình tĩnh nào. “Cướp tim” cái gì chứ? Hỏi từng câu một thôi. Tôi bắt đầu tin anh ta, nên đổi tên anh ta từ “Kẻ bắt chước tên tôi” thành “Tôi của tương lai”. Nếu anh ta cứ khăng khăng rằng P’Newt thích tôi, chắc tôi phải đổi thành “Bệnh nhân tâm thần” luôn quá. CH@rL!e: Tôi không tin được! Anh nói P’Newt thích tôi sao? Vì cái gì? Anh ấy thấy điểm tốt gì ở tôi chứ? Tôi có gì đâu! Anh mơ giữa ban ngày à? Tôi của tương lai: Không mơ, nói thật đó. Tôi của tương tai: Muốn biết tại sao anh ấy thích thì tự đi hỏi đi. CH@rL!e: Trời ơi! Anh ấy sẽ đạp tôi chết mất! CH@rL!e: Tôi thấy tội nghiệp chính mình ghê. Tương lai gì mà ngu quá chừng! Sao mà tôi dám hỏi anh ấy chứ? Anh là tôi của tương lai mà, phải biết rõ chứ. Sao lại trêu tôi kiểu cho hy vọng thế này? Tôi của tương lai: Tôi đến để giúp cậu mà. CH@rL!e: Giúp cái gì? Tôi của tương lai: Giúp cậu tán P’Newt. “Khụ khụ…” Tôi sặc luôn. Mặt đỏ như trái cà chua. CH@rL!e: Tôi còn không dám nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/4692275/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.