Anh nói rồi định đứng dậy đi gọi bác sĩ thật.
Tôi nắm lấy một ngón tay của anh: "Em không sao rồi, chắc chỉ bị tụt đường huyết chút thôi."
Anh mới chịu thôi, sau đó mở hộp cơm ra, ngồi nhìn tôi ăn.
Trần Cảnh Dữ dường như không phát hiện ra sự khác thường của tôi, thấy tai tôi đỏ còn tưởng tôi nóng, bèn cầm cái quạt nhỏ chị y tá để bên cạnh quạt cho tôi.
12
Ngoài vụ say nắng ra thì quãng thời gian quân sự sau đó đối với tôi chẳng có gì đặc sắc.
Chỉ có điều, Trần Cảnh Dữ được chọn làm tiêu binh* của đội hình bên cạnh.
*Tiêu binh có nghĩa là binh lính hoặc người được chọn làm mẫu cho cả đội hình.
Dù chuyện này chẳng có gì bất ngờ, nhưng tôi vẫn muốn khen giáo quan thật có mắt nhìn.
Nhờ vậy, anh đứng ngay đầu hàng đội bên cạnh, tôi chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
Trần Cảnh Dữ vai rộng chân dài, bộ quân phục này mặc lên người anh lại trông đĩnh đạc lạ thường, cả người như đang tỏa sáng .
Nhưng giờ đây, ngày nào trước khi tập trung quân sự, Trần Cảnh Dữ cũng mang một ống Hoắc Hương Chính Khí* đến, bắt tôi uống hết để phòng ngừa say nắng lần nữa.
Hoắc hương chính khí (藿香正气水): là một loại t.h.u.ố.c Đông y truyền thống của Trung Quốc, loại này được dùng để điều trị các triệu chứng cảm lạnh, say nắng hoặc các vấn đề liên quan đến tiêu hóa do các nguyên nhân như độ ẩm, nhiệt độ,... gây ra.
Hoắc Hương Chính Khí thật sự vừa hôi vừa khó uống, lần nào tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-yeu-thanh-nguyen/4913682/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.