Càng đến gần Phùng phủ,Tam Lang ngồi chung xe ngựa với Chỉ Hạnh, sinh khí trong mắt từng chút từngchút một biến mất, nói càng ngày càng ít, cảm xúc cũngạ xuống.
Chờ đoàn người bọn họ vào cửahông Phùng gia, ý muốn sống của hắn lại chết hết.
Thẳng lưng, hắn đi trước, ChỉHạnh theo phía sau. Lại mặt là chuyện lớn, phải về báo với cha mẹ mới được.Nhưng không biết là bọn họ về quá muộn, hay là có nguyên nhân gì khác, nha đầuđi vào bẩm báo, bọn họ lại ngay cả cửa cũng không thể vào.
Chỉ nói lão gia phu nhân đềumệt mỏi, ở ngoài cửa dập đầu là được.
Ở trong tuyết dập đầu?
Tam Lang yên lặng cởi áochoàng muốn trải trên đất cho Chỉ Hạnh, lại bị nàng đè tay lại, giành trước quỳxuống. Tam Lang cũng yên lặng quỳ xuống theo, ở cửa tuyết rơi không ngừng dậpđầu ba cái.
Yên lặng nắm tay Chỉ Hạnh,trầm mặc về Tu Thân Uyển.
Chỉ Hạnh lưu ý hạ nhân bênđường, đều lui rất xa, cúi đầu. Khinh miệt sợ hãi cùng chán ghét không thể chegiấu, nhất là nha đầu có vài phần tư sắc, hận không thể núp vào chân tường.
Nhưng đây còn không phải tệnhất. Càng tệ hơn là, Huệ tẩu nước mắt lưng tròng chào đón, khoa tay múa chânvới Như Ý, lại dập đầu
Như Ý thiếu chút nữa cũngkhóc theo, "... Cô nương, phòng bếp không phát nguyên liệu...”
Ngay cả cơm cũng không choăn?
"Huệ tẩu, không phải lỗicủa ngươi, đừng quỳ." Chỉ Hạnh cười cười, "Đồ ăn của nha đầu ma ma,phòng bếp có cho không?”
Huệ tẩu gật gật đầu, xấu hổrụt vai.
"Ngươi nhanh đi ăn no...Như Ý cùng Cát Tường cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-vien-nguyet/185673/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.