Edit: Coco
Đêm đám cưới của Bách Chính và Dụ Sân, Từ Học Dân uống rất nhiều rượu. Máu mủ ruột thịt của chú rể không ai có mặt, người tham dự là Từ Học Dân.
Bách Thiên Khấu đang trong tình trạng nguy kịch, Mục Mộng Nghi thì khỏi nói, vì vậy mà Từ Học Dân cười vui vẻ sắm vai người thân nhà trai.
Giây phút ông chủ nhỏ đeo nhẫn vào ngón áp út của Dụ tiểu thư, tay anh vẫn luôn run rẩy.
Từ Học Dân hiểu rõ hơn ai hết, rằng để đến được ngày hôm nay, gia chủ đại nhân của mình đã khó khăn vất vả đến nhường nào. Một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã không được chúc phúc, đến tối nay cuối cùng cũng có được cuộc sống mới của riêng mình.
Từ Học Dân uống đến say khướt, giữ lấy ông chủ nhỏ nói: "Ông chủ ơi, ông nhất định phải đối xử tốt với cô dâu đấy, bỏ cái tật hay cáu đi. Cơ thể ông mà không thoải mái thì nhớ phải đi tìm Tiểu Từ tôi đấy."
Thấy ông ấy tự xưng là Tiểu Từ, Bách Chính hơi nhướng mày.
"Chú Từ, chú uống say rồi."
Vậy mà ông ý lại coi anh là Từ Ngạo Thần. Nếu là trước đây, Bách Chính sẽ nổi cáu, nhưng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời anh, nên anh cũng chẳng thèm so đo với lão già bợm rượu này.
Từ Học Dân là một người rất biết kiềm chế, chắc hẳn hôm nay ông ấy vui đến phát điên rồi.
Ông chứng kiến cuộc đời của hai thế hệ, điều tiếc nuối nhất chính là một người xuất sắc như gia chủ nhà họ Từ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/1728287/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.