Edit: Cos
Ban đầu Bách Chính hơi giật mình, nhưng thấy cô cười vui vẻ đến như vậy, trong lòng cậu cũng chỉ còn lại sự vui sướиɠ vô tận.
Dường như tất cả những khoảng thời gian u ám trước đây đều đã biến mất ngay tại khoảnh khắc này.
Cậu biết Dụ Sân không thể ở lại lâu, gia đình cô quản rất nghiêm khắc, còn phải về sớm ăn cơm tất niên, vì vậy nói: "Em chờ chút, anh đưa em về."
Trong phòng mở máy sưởi, cho nên dù cậu chỉ mặc áo sơ mi thôi cũng không lạnh. Nhưng bên ngoài tuyết đã phủ khắp nơi nên cậu buộc phải mặc thêm quần áo. Bách Chính mặc thêm áo khoác vào, lại cầm thêm một chiếc khăn choàng bằng lông cừu màu xanh lam đậm.
Cậu cẩn thận quàng khăn cho Dụ Sân, rồi giơ tay ra với cô.
Dụ Sân khẽ ho một tiếng, đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô ở bên trong chiếc khăn lớn càng trở nên nhỏ xinh ngoan ngoãn, trái tim cậu như được lấp đầy, trong mắt như chỉ có giờ khắc này, không có chí khí đến mức chẳng muốn thêm cái gì nữa.
Bách Chính không nỡ để cô đi ngay, cho nên dắt tay cô bước chậm rãi đi trêи phố.
Tuyết rơi dày đặc trêи những cành cây, cậu sống mười chín năm trời, đây là lần đầu tiên cảm nhận được loại hạnh phúc bình yên và đơn giản thế này.
"Dụ Sân, đây là lần đầu tiên anh thích một người, nếu có chỗ nào làm chưa tốt, anh đều có thể sửa đổi vì em." Muốn trở thành kiểu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/1728253/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.