Editor: Chymteo
"Mẹ mày!" Vương Ngũ dùng sức đào đất bùn trên mặt, tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng thô tục. Mà gã ta lại sợ rơi xuống sông bên cạnh nên chỉ chật vật đứng tại chỗ, trông rất buồn cười.
Vu Ca cúi người nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, cụp mắt định trực tiếp xóa ảnh nhưng lại phát hiện phải có dấu vân tay mới mở khóa được.
Vương Ngũ hé mở một mắt, không quan tâm đến việc lau mặt nữa, vội vàng bước đến cướp lại điện thoại di động. Hai cánh tay cường tráng vung lên trên không trung, hai cô gái ở bên cạnh sợ hãi thấp giọng kêu lên.
"Nhìn dáng vẻ xấu xí của mày đi, thằng khốn nạn." Vu Ca nghiêng người dễ dàng né tránh, chống cùi chỏ kéo theo sức mạnh ngăn chặn bờ vai của gã ta, khéo léo nắm lấy cổ tay xem như còn sạch sẽ của Vương Ngũ.
Mặc dù bản thân cao lớn khỏe mạnh, thế nhưng Vương Ngũ bị lực mạnh có kỹ xảo này bắt lấy không thể chạy thoát được, thậm chí còn loạng choạng trẹo chân ngã xuống đất, sau đó bàn tay trên cổ tay bắt lấy ngón tay gã lau bùn lên quần áo của gã ta.
"Này!" Đã bị làm trò hề lại còn bị kéo ngón tay mở khóa điện thoại, Vương Ngũ quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Lục đang sững sờ, tức giận mắng: "Thằng chó, mày đứng đó ăn cứt hả?!"
"Mày cũng ăn." Vu Ca cười nhẹ, sau khi dọn dẹp xong album ảnh cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Ngũ, ngón tay mảnh khảnh vẫn siết chặt cổ tay thô ráp của gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tu-chu-khong-phai-thanh-gia-gai/935959/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.